Câu bình thường nhưng Nguyễn Tố lúc khỏi nhớ đến những lời huấn luyện viên quyền kể với , cô mấy cô nhân viên lễ tân trong công ty đều thích .
Hừm…
Cô dừng bước, thấy cô theo kịp nên cũng dừng theo, cô đầy nghi hoặc, “Sao thế em?”
“Lễ tân của công ty chu đáo thật đó.” Nói xong, cô lập tức hối hận.
Rõ ràng cô nhỏ nhen, là công tư phân minh, nhưng khi thấy lễ tân mua hoa quả, dù chỉ là một câu hết sức bình thường, cô cũng cảm thấy lạ. Chẳng lẽ đây là di chứng do yêu đương mang ?
Quý Minh Sùng thoáng ngạc nhiên, khi phản ứng , bật vui sướng. Anh tiến gần, ngửi ngửi bên tai cô, “Chua .”
Cô thẹn quá hóa giận, thèm .
Thấy cô như thế, thở dài tiếc nuối, “Tay đang bận cầm đồ.”
Cô buồn để ý tới .
Tay bận cầm đồ nên thể ôm cô, nghĩ như , đành tiến gần, cúi dùng trán chạm nhẹ trán cô, thở ấm áp giao hòa, cô lui về một bước, “Anh gì thế.”
Ánh mắt đong đầy ý , “Chua của em đủ, cùng lắm là chua như quýt thôi.”
“A!”
“Anh mới là hũ giấm lâu năm.” Anh bổ sung, “Không ai chịu nổi, đến Thịnh Viễn cũng block .”
Anh nghĩ một lúc, “Có khi block mà phát hiện.”
Cô chọc , “Sao block ?”
“Nào, chúng trong , ngoài lạnh.” Anh dẫn cô văn phòng, khi đặt đồ hộp xuống, lấy di động bàn việc đưa cho cô, “Pass là 001230, em tự mở khóa cài đặt dấu vân tay của em .”
001230?
Nguyễn Tố còn đang suy nghĩ xem đây là ngày gì.
Quý Minh Sùng nhắc, “Hướng Côn từng cô bạn gái huấn luyện viên quyền đ.ấ.m mấy cái vì nhớ ngày đầu tiên yêu .”
Giờ Nguyễn Tố mới nhớ , a, đúng !
Ngày 30 tháng 12 là ngày bọn họ xác định quan hệ yêu đương, 30 tháng 12 sang năm chính là kỷ niệm một năm, dùng cách để nhớ ư?
“Em còn nhớ.” Cô , “Mở khóa , đó thì ạ?”
“Vào wechat xem phần chat của và Thịnh Viễn .” Anh mở hộp, đầu cũng thèm nâng.
“?”
Nguyễn Tố mở wechat của , lướt qua, cô phát hiện đặt ở vị trí đầu tiên.
Trong lòng ngọt như mật.
Sau khi tìm thấy khung chat với Thịnh Viễn, cô bật , đúng là hũ giấm lâu năm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/chi-muon-ben-em/chuong-251.html.]
Quý Minh Sùng: [Tớ phát hiện vẫn like weibo của cô , còn comment chào buổi sáng, chúc ngủ ngon.]
Thịnh Viễn: [?]
Quý Minh Sùng: [Làm để uyển chuyển nhắc nhở khác cô bạn trai nhỉ?]
Thịnh Viễn: [Vô vị.]
Quý Minh Sùng: [A Viễn.]
Thịnh Viễn: [Mỉm /emoji. Cậu tập quen , phận bạn trai giá trị mấy, đủ khiến sợ.]
…..
Cô trả di động cho , nghiêm túc : “Anh block , xem hai đúng là bạn .”
“Cũng may.” Quý Minh Sùng nhận di động đặt sang một bên, “Sao cài đặt khóa vân tay?”
Nguyễn Tố trêu, “Em sợ nếu thế sẽ nhân cơ hội thêm dấu vân tay trong điện thoại của em.”
Quý Minh Sùng bật .
Cô xuống, ngẫm nghĩ một hồi, hai tay chống má chăm chú bận rộn, còn : “Em cách .”
“Ừm?”
Nguyễn Tố cúi đầu lấy chiếc nhẫn kiểu nam trong ví đưa cho , cô mỉm , “Lúc đó từng hy vọng em sẽ tặng chiếc nhẫn cho thích còn gì?”
Quý Minh Sùng bên ngoài thì bình tĩnh nhưng trong lòng vui lắm, “Tặng ?”
“Vâng.” Nguyễn Tố cũng đeo nhẫn kiểu nữ lên, huơ huơ mặt , “Anh xem, em một cái, một cái.”
Quý Minh Sùng nhận lấy chiếc nhẫn kiểu nam.
Nhẫn nam kích động chết, liên hồi —
“Huhuhuhu cuối cùng cũng gặp chủ nhân, về với chủ nhân ! Quả nhiên ánh mắt của tui sáng như , chủ nhân và Tố Tố xứng đôi nhất!”
“Vợ ơi, tuyệt quá đê! Anh và em sẽ bao giờ chia xa nữa! Anh cũng cần lo lắng Tố Tố đưa cho tên khác!”
Nhẫn nữ nãy giờ một lời rốt cuộc cũng mở miệng: “Hừ, còn sớm lắm, giờ chỉ là yêu đương thôi, nhất tên cờ hó nên đối xử với Tố Tố một chút, nếu bà đây sẽ mang cho bò ăn!”
“Giờ Tố Tố nhan sắc tiền, nên sắp xếp du ngoạn nhân gian mới đúng!”
Nhẫn nam: “? Em gì ?”
Nhẫn nữ: “Hy vọng cờ hó nhớ kỹ Tố Tố bỏ cả khu rừng để chọn cái cây cổ thụ là . Tốt nhất nên thấy ơn, đó đối xử với Tố Tố, nếu ngày nào em cũng sẽ nguyền rủa !”
Quý Minh Sùng quen mắng, như bây giờ khi tới nhà Nguyễn Tố, đám sen đá cũng mắng mỏ ngừng, như xa lắm .
Anh bình tĩnh đeo nhẫn kiểu nam .
Thân phận bạn trai giá trị cho lắm, luôn hiếu học và ý chí tiến thủ, cho nên cần cố gắng lấy một phận khác giá trị cao hơn.