“?” Quý Minh Sùng  cô, “Anh mua cho em mà.”
 
“Cho em?” Nguyễn Tố lắc đầu, “Em   thích ăn kẹo.”
 
Quý Minh Sùng  định để lộ hứng thú yêu thích bí mật của .
 
Anh cũng  thích ăn kẹo, nhưng  cảm thấy cảm giác khi Nguyễn Tố ăn kẹo bơ cứng  hôn   tệ lắm.
 
“Không cần hả?” Anh hỏi cô.
 
“Không cần.”
 
Quý Minh Sùng  từ bỏ ý định, tiếp tục hỏi, “Thật sự  cần ?”
 
Nguyễn Tố nghi ngờ  thích ăn kẹo, thấy  khăng khăng như thế, cô cầm một bịch kẹo trong xe hàng lên, “Thôi , chỉ mua một bịch thôi. Thỉnh thoảng ăn một viên cũng .”
 
Quý Minh Sùng hài lòng, mua một bịch cũng là lãi .
 
Đến khi mua hoa quả xong  khỏi siêu thị thì  gần chín giờ. Quý Minh Sùng theo Nguyễn Tố  cổng tiểu khu,  khi  thang máy,   kiềm chế  khóe miệng đang cong lên, Thịnh Viễn  sai , ai bảo  phận bạn trai    giá trị? Xem , ngày xưa  cùng lắm là đưa cô tới cổng tiểu khu thôi, giờ    thể đưa cô đến tận cửa nhà. Đây là bước nhảy vọt khiến  khác   với những  đàn ông khác nhé.
 
Nguyễn Tố mở khoá bằng vân tay, cô thuận tay bật đèn ở huyền quan lên. Nhìn Quý Minh Sùng, cô thoáng do dự, hỏi: “Anh    nhà ?”
 
Quý Minh Sùng còn tưởng   lầm.
 
Người trưởng thành yêu đương  thoải mái tự nhiên,   quy định gì mà đến giai đoạn nào mới  nắm tay hôn .   luôn cảm thấy cuộc tình của  và Nguyễn Tố luôn chậm rãi hơn  khác, bởi vì hai  đều là  đầu yêu đương,     kinh nghiệm gì.
 
 mà bây giờ  chín giờ , và cô hỏi     nhà cô …
 
Trái tim Quý Minh Sùng đập thình thịch,  lâu     cảm giác  hồi hộp   mừng rỡ ,   chỉ xuất hiện khi bắt  dự án lớn, giờ thì chỉ xuất hiện khi   mặt cô.
 
Nguyễn Tố  : “Thật  đèn hành lang nhà em hỏng , hôm qua em  mua bóng đèn mới nhưng vẫn  ,   giúp em nhé.”
 
Quý Minh Sùng lập tức lấy  bình tĩnh: “Được.”
 
Nhà của cô,   tới  nhiều , nhưng hầu hết đều  ban ngày. Cô  tri kỷ, dường như đoán  sẽ  ngày  nên lấy một đôi dép mới trong tủ giày  đưa cho , “Đôi  là của .”
 
Thay xong, Quý Minh Sùng mới phát hiện đôi dép lê màu xanh biển  chân  cùng kiểu dáng với đôi dép của cô, chỉ khác màu mà thôi.
 
Chẳng lẽ đây là dép đôi tình nhân trong truyền thuyết?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/chi-muon-ben-em/chuong-253.html.]
 
Chuyện  bóng đèn đúng là  lạ  quen. Sẵn  kinh nghiệm  ,   tốc độ của  nhanh hơn. Thay bóng đèn xong,  cố ý ngây  ở  một lát. Thấy Nguyễn Tố   ý định giữ  ở ,   cô mời   nhà chỉ để  bóng đèn thật, vì thế   dây dưa nữa,  giày chuẩn   về. Nguyễn Tố tiễn   cửa, cô  bên trong,   bên ngoài.
 
Trước khi , Quý Minh Sùng cúi sát  gần cô, ám chỉ vô cùng rõ ràng, “Thay bóng đèn cho em mà   thù lao ?”
 
Nguyễn Tố  trộm, vươn tay kiễng chân đặt lên má  một nụ hôn.
 
Quý Minh Sùng thoáng thấy bờ môi của cô lướt qua môi ,  thấp giọng : “Lần  nhờ   chuyện gì đó khó hơn , để đổi lấy phần thưởng lớn hơn.”
 
“?” Nguyễn Tố buông  , lùi  trong nhà,  đáp  lời  mà phất tay tạm biệt , “Anh ngủ ngon,  đường nhớ cẩn thận đó.”
 
Quý Minh Sùng ừ một tiếng, “Được , mai  qua đón em  .”
 
Nguyễn Tố đưa mắt    thang máy  mới đóng cửa. Cô dựa lưng  cửa, trong lòng thầm đếm thời gian, giờ chắc  xuống thang máy  khỏi chung cư  nhỉ? Đây là một quá trình  vi diệu, trong lòng cô đang đoán bước chân của  dài bao nhiêu, tính từ chung cư đến cổng tiểu khu sẽ mất bao lâu, cuối cùng thấy  sai biệt lắm, cô lấy di động , tay run run gõ: [Trước đó em thấy vị trí tủ lạnh   lắm,  bất tiện, em vẫn  dời tủ lạnh sang vị trí khác nhưng  di chuyển nổi.]
 
Gửi , tim cô đập rõ nhanh, xen  đó là cảm giác phân vân.
 
Một mặt  thu hồi tin nhắn, cảm thấy  bạo dạn quá, mặt khác  chờ  nhắn . Năm nay cô 25 tuổi , yêu đương dũng cảm một chút    đúng ?
 
Quý Minh Sùng  mới  khỏi cổng tiểu khu, di động trong túi áo khoác thoáng rung lên, lấy  thì thấy tin nhắn wechat cô gửi tới.
 
Sau khi hiểu  ý cô, giữa buổi tối mùa đông ,  bật  trong gió lạnh y như thằng ngốc.
 
Quý Minh Sùng: [Được, giờ  chuyển cho em   ?]
 
Vừa   còn   xa.
 
Nguyễn Tố: [Không , em hẹn  ngày mai thì để ngày mai tính .]
 
…..
 
Nhẫn nam  ngón áp út tay trái của Quý Minh Sùng tò mò kêu: “Ai nhắn tin cho chủ nhân đó? Tố Tố đúng ? Tui    hic hic! Bọn họ đang  gì , tui   trộm quá,  mà chủ nhân  hớn hở thế…”
 
Quý Minh Sùng nhanh chóng thu  ý   mặt, trả lời xong thì lập tức khoá màn hình.
 
Quyết  cho nhẫn nam  cơ hội  thấy nội dung cuộc trò chuyện giữa  và Nguyễn Tố!
 
Cùng lúc , Nguyễn Tố tới hành lang, cô cầm một cốc  nóng, ngẩng đầu  bóng đèn sáng ngời.
 
Nhẫn nữ  thở ngắn than dài, rõ là ưu sầu: “Mama  cho phép con u mê nhanh như thế! Tỉnh, tỉnh, tỉnh! Gái yêu ơi đều là kịch bản của cờ hó hết đó!”