Cô ngã thì còn , dù  vẫn còn trẻ.   Quý  lớn tuổi , nếu bóng đèn hỏng bà bước hụt chân, té ngã một cái  thì lớn chuyện .
 
Nghĩ đến đây, Nguyễn Tố cũng   lỡ thời gian, xoay    ngoài tiểu khu nhờ  đến  bóng đèn trong hành lang. Lúc  cô mới an tâm.
 
* * *
Hôm nay Nguyễn Mạn về nhà,  mới bước  cổng   dì giúp việc  tối nay  Nguyễn  ăn cơm. Cô  liền lên lầu  phòng ngủ, quả nhiên  thấy  Nguyễn  ở  giường thở ngắn than dài.
 
Nguyễn Mạn  cần đoán cũng ,  Nguyễn là vì Nguyễn Tố mà tâm phiền ý loạn.
 
Quả nhiên,  Nguyễn  thấy cô  đến, liền kéo cô  : "Nhà họ Quý quá nhỏ quá nát ,   nghĩ . Tố Tố sống ở bên  chắc chắn là  thoải mái,  là  dứt khoát thuê cho nó một căn phòng lớn,  tìm cho nó một  giúp việc. Như  nó  thể sống thoải mái hơn một chút."
 
Lời như , kiếp  Nguyễn Mạn cũng    Nguyễn  qua .
 
Cô   một loại tâm lý  vi diệu. Rõ ràng trong lòng cô  , Nguyễn Tố là con gái ruột của  Nguyễn. Mẹ Nguyễn chăm sóc lo lắng cô cũng là điều đương nhiên.  cô  chính là   thoải mái. Trong nội tâm, cô  luôn nghĩ  Nguyễn  nên như ,  nên đối với cô  và Nguyễn Tố  như . Cô  là  Nguyễn nuôi dưỡng bên  mà lớn lên,    thể giống như Nguyễn Tố ?
 
"Vẫn là đừng thêm phiền phức nữa." Nguyễn Mạn : "Quý bá mẫu sẽ  đồng ý . Trước đây trong nhà    chi tiền để Quý Minh Sùng ở  viện điều dưỡng , bà cũng  đồng ý. Bây giờ   thể đồng ý chuyển  ngoài."
 
Kiếp  cô  cũng  đổi sang một căn nhà sáng sủa, xa hoa.  nào ngờ,  Quý căn bản  đồng ý. Cô  ngược   một  dọn  sống.  cô  vẫn  c.h.ế.t tâm, vẫn dòm ngó đồ vật trong tay  Quý, chỉ đành cắn răng tiếp tục sống trong căn nhà tồi tàn .
 
Kiếp  lẽ nào  Quý   chuyển  ngoài sống? Không thể nào!
 
Mẹ Nguyễn  xong sắc mặt liền giận dữ: "Vậy con gái của  gả qua đó để  giúp việc ? Thật là khinh  quá đáng!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/chi-muon-ben-em/chuong-27.html.]
 
Bà chính là nghĩ tới chuyện  mới nuốt cơm  trôi.
 
Càng nghĩ càng giận, đến nỗi  giận lây sang Nguyễn Mạn ăn mặc  đẽ, khí sắc hồng hào  bên cạnh .
 
 cũng chỉ chửi chó mắng mèo ở trong lòng, ngoài miệng cũng   gì.
 
Nguyễn Mạn cũng  còn gì để : "Vậy   thế nào?"
 
Mẹ Nguyễn suy nghĩ một lát: "Có thể  chuyển, nhưng   tìm một  bảo mẫu cho Tố Tố. Nếu  cả nhà họ Quý lớn bé đều để Tố Tố hầu hạ ? Con gái của  cũng  thể  nô  tỳ cho nhà họ Quý bà ."
 
"Con khuyên   nên xen  việc của nhà họ Quý." Nguyễn Mạn nhớ  lời của Nguyễn Tố ngày hôm đó, cũng trở nên âm dương quái khí: " mà Tố Tố cũng   ,   chúng  quản chuyện của em . Đây là nguyên lời em  ."
 
Mẹ Nguyễn bực : "Đó là lời của nó trong lúc tức giận, con đừng so đo với nó."
 
Trong lòng Nguyễn Mạn càng tức giận hơn nhưng cũng  thể  khuyên nhủ: "Được, con   lời  nữa. Con cùng  phân tích một chút việc chính sự. Nếu như Quý bá mẫu cảm thấy nhà chúng  xen  quá nhiều, đối với Tố Tố giận chó đánh mèo thì   ? Còn , Tố Tố mới gả   bao lâu, còn  tới bốn tháng. Đang lúc Tố Tố nhận  sự tín nhiệm của Quý bá mẫu,   xen ,  lẽ sẽ.. Lẽ nào  tin rằng trong tay Quý bá mẫu thật   gì cả?"
 
Dưới sự khuyên ngăn của Nguyễn Mạn,  Nguyễn quả nhiên  còn ý định  nữa.
 
 trong lòng Nguyễn Mạn  hề dễ dàng cho qua. Nhất là khi nhớ  lời  lúc đó của Nguyễn Tố, cô   tức giận.
 
Cô   tin Nguyễn Tố sống ở nhà họ Quý vất vả bao nhiêu. Kiếp  cô  ở nhà họ Quý, trong nhà ánh sáng kém một chút, cũng  chút rách nát.   Quý cũng  bắt cô  nấu cơm, cũng  bắt cô  dọn dẹp vệ sinh.