Sau khi Đậu Tương ăn xong hamburger, Nguyễn Tố liền đưa thằng bé về nhà. Bây giờ trời nhanh tối, gió lạnh thấu xương. Dự báo thời tiết còn hôm nay sẽ tuyết rơi nhẹ, đường cũng ít hơn nhiều. Nguyễn Tố đem Đậu Tương bao bọc kín mít. Khi ngang qua tiểu khu cô ở đây, Nguyễn Tố vô thức dừng bước chân. Cô với bảo vệ Lưu , đợi khi nào chủ nhân của chiếc xe trở sẽ liên lạc với cô.
Lần chủ nhân chiếc xe công tác thời gian dài. Bảo vệ Lưu cô xem nhật ký hành trình, lúc đầu còn nhiệt tình, bây giờ cũng khuyên cô nên ôm hy vọng quá lớn. Chung quy bây giờ nhiều nhật ký hành trình khi xe tắt máy thì tiếp tục ghi hình nữa. Ai nhật ký hành trình của chiếc xe cũng như .
Nguyễn Tố cũng nên quá lạc quan, nhưng bây giờ ngoại trừ cái nhật ký hành trình cũng còn cách nào khác để tìm thêm manh mối. Quan trọng nhất là, thể do trải nghiệm từ những năm tháng đầu đời của cô tạo cho cô thói quen đem chuyện nghĩ theo hướng tiêu cực, cũng theo thói quen nghĩ khác quá . Cô luôn cảm thấy đèn trong hành lang hỏng là do động tay động chân, hơn nữa còn là hướng nhà họ Quý mà . Có một nhân tố xác định như , cô thể buông lỏng, thuyết phục bản đó chỉ là chuyện ngoài ý ?
Hơn nữa, cô đang hoài nghi chuyện liên quan đến Nguyễn Mạn.
Nhà họ Quý trải qua chuyện đó cũng tính là bình tĩnh. Nếu thật sự là , thủ đoạn như .. quá dễ dàng cô liên tưởng đến Nguyễn Mạn.
Đương nhiên, mắt cũng chỉ là ở giai đoạn hoài nghi, bằng chứng xác thật.
Nguyễn Tố dẫn theo Đậu Tương chân mới cửa, chân Quý từ trong phòng . Bà mặt biểu tình với Nguyễn Tố: "Con đây, lời với con."
Nói xong, bà Đậu Tương, âm thanh mềm mại hơn chút: "Con về phòng sách, bài tập ."
Đậu Tương tuy rằng ý kiến, tuy rằng xong bài tập , nhưng vẫn là rụt rụt cổ, như con chim cút nhỏ trở về phòng. Lúc đóng cửa còn quên nháy mắt với Nguyễn Tố, đại khái là chúc cô lên đường bình an.
Nguyễn Tố theo Quý phòng ngủ chính.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/chi-muon-ben-em/chuong-37.html.]
Mẹ Quý xuống giường, Nguyễn Tố bên cạnh, hai đều gì.
Một hồi trầm mặc trôi qua, Quý chủ động mở miệng, mặt bà phá lệ nhiều hơn một loại biểu tình mệt mỏi, giọng điệu cũng tang thương nhiều: "Con thể , là lão hồ đồ. Con mắc nợ nhà họ Quý, cần ở nơi chậm trễ thanh xuân."
Sự việc , Quý cũng thuận thế mà .
Mấy tháng nay chung sống, Nguyễn Tố vì cái nhà mà bao nhiêu việc, bà đều thấy hết. Ngược bà cũng đến mức chút tài vặt của ngoài mê hoặc cả hai mắt. trong lòng bà cũng cho rằng, Nguyễn Tố mắc nợ nhà họ Quý, cô căn bản cần như .
"Con là một mềm yếu, nghĩ, con thể thế Nguyễn Mạn đến cái nhà , hơn phân nửa cũng là vì ba con." Mẹ Quý : "Mẹ chỉ là vẫn nghĩ thông, con là vì cái gì, là cái gì thể khiến cho con cam tâm tình nguyện trông giữ già trẻ một nhà . mà chuyện đó cũng quan trọng, bất kể con là xuất phát từ nguyên nhân gì, đều dừng ở đây . Con cuộc sống của chính , cần lãng phí."
Bà những năm cũng coi như là trải qua bao nhiêu thăng trầm, mưa mưa gió gió. Sắp già , ngược lòng cũng mềm hơn nhiều.
Vốn dĩ bà nên lạnh giọng tàn khốc đuổi Nguyễn tố , nhưng vì , khi đến đôi mắt sạch sẽ , một vài lời thể , ngược nhẹ nhàng mà khuyên cô rời .
Hôm nay lúc Quý răn dạy cô như , những lời khó như , Nguyễn Tố cũng . một khắc , hốc mắt cô đỏ .
"Con nợ."
Nguyễn Tố nhẹ giọng : "Nếu còn hứng thú, thể con kể một đoạn chuyện cũ ? Có lẽ đợi xong , sẽ tại con ở nơi ."