Ai cũng  ngờ Quý Minh Sùng sẽ tỉnh  nhanh như .
 
Nguyễn Tố còn xem như trấn định, thói quen của con  là đem sự việc nghĩ theo hướng  hơn, vì  hôm qua  khi Quý Minh Sùng  dấu hiệu thức tỉnh, cô tin chắc rằng  nhất định sẽ tỉnh . Vì , khi hai  bốn mắt  , cô cũng   luống cuống mà xông  khỏi phòng bệnh, lấy tốc độ nhanh nhất chạy đến bàn y tá.  , lúc  cô kích động đến mức quên mất bên cạnh giường bệnh  chuông báo.
 
Trước khi Quý Minh Sùng tỉnh ,  thời gian đó Nguyễn Tố là  ở gần bên  nhất, mà  khi  mở mắt , Nguyễn Tố cơ hồ đều  ở gần giường bệnh.
 
Thật sự quá nhiều  vây quanh .
 
Thậm chí mấy lão giáo sư còn vội vàng chạy từ nhà đến,  nghiên cứu kỳ tích y học .
 
Hôm qua bọn họ   ,  thể Quý Minh Sùng mấy tháng nay xảy  sự  đổi lớn. Chuyện  vốn dĩ   thể tưởng tượng ,  mà bây giờ  còn tỉnh   . Ai cũng  khỏi thốt lên một tiếng kỳ tích.
 
Quý Minh Sùng   nhiều kiểm tra  , chờ  một  nữa  đẩy về phòng bệnh,  Quý và Thịnh Viễn  quây quanh giường bệnh.
 
Nguyễn Tố cảm thấy tuy là cô và Quý Minh Sùng cùng giường cùng chung chăn gối  mấy tháng nay nhưng  thực tế bọn họ vẫn là  lạ với . Dưới tình huống , cô cũng ngại đến gần , bởi vì cô  đối với Quý Minh Sùng cô là  lạ. Một  lạ bỗng dưng đến gần  một vài lời, hẳn là  kỳ quái.
 
Mẹ Quý dường như cũng quên mất chân của bà vẫn  khỏi, bà cúi  bên Quý Minh Sùng     .
 
Trong bệnh viện mỗi ngày đều sẽ diễn  một màn .
 
Mẹ Quý  ngừng  chuyện với Quý Minh Sùng, bà  năng lộn xộn,     cũng chỉ  mấy câu nhưng Quý Minh Sùng ngoại trừ  bà  cũng   gì khác . Chung quy    một chỗ quá lâu , các chức năng của cơ thể cần hồi phục dần dần. Dù  cũng hôn mê năm năm ,   chỉ mới một ngày, cũng   là một hồi  mộng. Thân thể  nặng trĩu vụng về,  của bây giờ, ngoại trừ đôi mắt  thì  còn chỗ nào  cơ thể do  khống chế.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/chi-muon-ben-em/chuong-49.html.]
 
Đến   cũng    lời, hốc mắt ửng đỏ,   an ủi   nhưng cổ họng như  rót chì . Thời gian  thoát ly khỏi  thể quá dài, cần  từ từ thích ứng.
 
Nếu như   trải qua nhiều chuyện như , bây giờ  tỉnh  nhất định là sẽ suy sụp.
 
Thì  chuyện đáng sợ nhất  đời là  thể kiểm soát  cơ thể của chính , ngoại trừ mở mắt nhắm mắt , chỗ nào cũng  thể động đậy.
 
 so sánh với trải nghiệm của năm năm qua, cái  cũng  tính là đáng sợ, ít nhất    thể tiếp nhận  thực trạng.
 
Anh nghĩ qua , mấy tháng   căn bản   cách nào giống như một  bình thường .
 
Thế  cũng   , nếu như    trải nghiệm của năm năm đó, dù   tỉnh , hơn phân nửa cũng là một  tàn phế. Bây giờ ít nhất   thể khỏe  một  nữa, thậm chí còn  hơn cả  khi  hôn mê.
 
Thời gian  hôn mê quá dài, lúc  mở mắt ,  khi trải qua một loạt kiểm tra  thể   mệt mỏi, cuối cùng chịu  nổi ngủ  . Mẹ Quý  thấy  nhắm mắt  thì  sợ hãi, sợ  sẽ  như  đây,  ngủ liền là mấy năm. Còn may Thịnh Viễn là bác sĩ, vội vàng kéo  Quý  khỏi phòng bệnh.
 
Thịnh Viễn đưa  Quý và Nguyễn Tố đến phòng  việc của .
 
Đưa phim chụp chỉ cho hai  xem.
 
Mẹ Quý xem    hiểu, Nguyễn Tố mặc dù  việc ở trung tâm kiểm tra sức khỏe nhưng đối với những cái  cũng cái  cái .
 
Thịnh Viễn , Quý Minh Sùng  tỉnh,  sẽ hồi phục từng chút một, còn về cuối cùng hồi phục đến mức độ nào  cũng  dám bảo đảm. Nếu thuận lợi  sẽ dần hồi phục chức năng ngôn ngữ.