Khuôn mặt , khẳng định là   Quý đánh . Mẹ Quý  thật là một  tàn nhẫn,  mà tra tấn con dâu của . Cô  là hộ công,  chăm sóc  thực vật  vất vả, cũng  Nguyễn Tố bình thường   . Bây giờ Quý Minh Sùng ở bệnh viện,  Quý còn bắt cô một bên  , một bên chăm sóc Quý Minh Sùng..
 
Nói  chừng a, căn bản    nhiễm trùng, mà chính là  Quý thành tâm  giày vò Nguyễn Tố như .
 
" thật sự chịu  nỗi nữa."
 
Nguyễn Tố đỏ hốc mắt, khó chịu cực kỳ: "Vô duyên vô cớ hướng  mà nổi giận, bây giờ mặc kệ   cái gì  cái gì, bà  cũng xem như là cái gai trong mắt. Chị Hồ, chị giúp ,   ?"
 
Hồ hộ công trong một khoảnh khắc   đồng ý.
 
Cô  cũng   nổi nữa,  giúp Nguyễn Tố, để cho cô nhanh chóng rời  cho xong. Thật sự cũng  cần thiết  phí thời gian ở cái nhà , canh giữ một  thực vật  gì chứ?
 
 lời đến bên miệng  cô   nuốt xuống. Cô  nghĩ đến nhiệm vụ của , nghĩ đến  nọ chi  mười mấy vạn.
 
Bỏ , ai sống ở  đời  mà  đau khổ, đó đều là vận mệnh, đành  nhận .
 
Hiện tại lão thái thái rõ ràng  tra tấn Nguyễn tố, cô   bệnh viện, lão thái thái tuyệt đối sẽ  vui. Nghĩ tới nghĩ lui, cô  ích kỷ mà từ chối: "Nguyễn tiểu thư,     giúp cô, cô cũng , nhiệm vụ chủ yếu của  là chăm sóc lão thái thái. Lão thái thái  nhắc đến,  nào dám . Lại ,  chân tay thô tục, lão thái thái cũng  yên tâm để  chăm sóc ,   ?"
 
Nguyễn Tố  chút thất vọng lên tiếng, đại khái cũng là sợ  Quý, rụt rụt cổ: "Vậy  .."
 
Nguyễn Tố đem theo bình giữ ấm, tính toán thời gian liền  ngoài  đón Đậu Tương.
 
Hồ hộ công  ở  cửa  Nguyễn Tố  xa xa, lúc  mới gọi điện thoại cho Chương Kiến cấp báo chuyện : "Lão thái thái  thật là tàn nhẫn,  đổi cách thức giày vò Nguyễn tiểu thư.  thấy, Nguyễn tiểu thư  bà  tát một tát, bộ dạng thoạt  cực kỳ tiều tụy."
 
Chương Kiến  đem nguyên lời  truyền đạt  cho Nguyễn Mạn.
 
Nguyễn Mạn  xong quả nhiên vui vẻ  chết. Cô     mà, kiếp  cô   ít  giao tiếp với  Quý. Đó căn bản   là môt  dễ chung sống,  cô  chỗ nào cũng chướng mắt, giày vò cô   ít. Nguyễn Tố về điểm   thông minh    thể xoay chuyển  càn khôn. Cô  nghĩ, Nguyễn Tố bất quá cũng chỉ như thế mà thôi,   chừng   sống còn thê thảm hơn cả cô  ở kiếp . Cô  sung sướng cực kỳ, thậm chí còn ngâm nga một bài hát. Cáigọi là sung sướng  sự đau khổ của  khác, chính là như Nguyễn Mạn bây giờ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/chi-muon-ben-em/chuong-51.html.]
 
Nguyễn Tố sống càng thê thảm, cô  càng vui vẻ.
 
Cô  cùng Nguyễn Tố cũng   thù hận gì, nhưng  phận của hai  bọn họ  định sẵn , bắt buộc  đối địch .
 
Nguyễn Tố ở  đường đón Đậu tương, hai  cùng  tàu điện ngầm đến bệnh viện. Đậu Tương vô tình  đến má  của Nguyễn Tố  chút sưng đỏ, vẻ mặt nó nghiêm túc kéo cô đến bên một góc,  khi cẩn thận  một hồi nó : "Mặt của thím   ,     khác đánh ?"
 
Thằng bé mặc dù   nhanh đến bệnh viện gặp chú nó nhưng nó càng quan tâm đến thím hơn.
 
Nguyễn Tố từ trong túi xách lấy khăn ướt tẩy trang , lau lau mặt , chờ bên má  trắng nõn sạch sẽ trở  , cô  cong cong mắt: "Một chút tài mọn."
 
Đậu Tương oa lên một tiếng: "Thật thần kỳ,  thím    như ?"
 
Nguyễn Tố nghĩ nghĩ, nghiêm trang mà : "Thủ thuật che mắt."
 
Vì mê hoặc Nguyễn Mạn.
 
Chuyện Quý Minh Sùng tỉnh , bây giờ  thể để cho Nguyễn Mạn .
 
Ít nhất cho đến khi cô  thành thành thật thật,  thể để cô   .
 
Cô  nghĩ đến biện pháp  cho Nguyễn Mạn trở nên thành thật.
 
Trên đời    hy vọng Quý Minh Sùng tỉnh  nhất chính là Nguyễn Mạn.
 
Đậu Tương sờ sờ cằm: "Nghe  vẻ  cao thâm."
 
Nguyễn Tố  nó chọc , kéo nó  tàu điện ngầm: "Dù , con chỉ cần nhớ kỹ, cuộc sống của chúng  sẽ càng ngày càng  hơn là  ."