Nguyễn Tố vẫn như cũ lưu  chăm sóc Quý Minh Sùng,  Quý gãy xương,  hai tháng nữa mới  thể khỏi hẳn. Tuổi bà  cao, ở bệnh viện  nhiều việc bà  cách nào xử lý.
 
Nguyễn Tố gọi cho hai  một chiếc xe, cũng thuận tiện cùng với bọn họ chờ ở cổng lớn bệnh viện.
 
Mẹ Quý  năm năm    chuyện với con trai, khó tránh khỏi kích động, nhưng  khi kích động càng  nhiều buồn bã. Bây giờ con trai ngoại trừ một đôi mắt  thể động, những bộ phận khác đều  thể cử động. Bà    trong lòng con trai nghĩ gì. Thời điểm hôn mê bất tỉnh, đó là   cách nào, bây giờ  tỉnh , vẫn  thể biểu đạt ý tứ của . Vậy  bao nhiêu khó chịu a.
 
Chỉ nghĩ đến cảm nhận của con trai lúc , bà  đau lòng  chết.
 
Nguyễn Tố cũng  tâm tư của  Quý, liền chủ động nhắc tới: "Mẹ,   bây giờ  mắt động nghi ? Chính là  thể dùng mắt động nghi để  chuyện. Đôi mắt  biểu đạt ý tứ gì, mắt động nghi  thể   lời. Con nghĩ, Minh Sùng cũng   hồi phục  nhanh , sợ    chỗ nào  thoải mái cũng  thể  ,  là chúng   mua một cái mắt động nghi . Vừa  con   bạn bán cái ,  thể mua giá nội bộ."
 
Ở trung tâm kiểm tra sức khỏe, một đồng nghiệp của Nguyễn Tố  mua mắt động nghi.
 
Con của đồng nghiệp mắc một loại bệnh di truyền, cũng  cách gì mở miệng  chuyện. Sau , đồng nghiệp mua mắt động nghi cho đứa bé, đứa bé  thể dùng mắt động nghi biểu đạt yêu cầu cơ bản của bản . Ví dụ  uống nước, ví dụ như gọi  gọi bố. Có thể  khoa học kỹ thuật hiện đại  đổi  nhiều thứ   khả năng.
 
Hôm nay Nguyễn Tố thấy Quý Minh Sùng chỉ  thể chuyển động đôi mắt, liền nghĩ đến cái ví dụ . Sau khi đến trung tâm kiểm tra sức khỏe còn cố ý hỏi qua đồng nghiệp.
 
Quý mẫu   sửng sốt: "Bây giờ còn  loại dụng cụ ?"
 
" , đồng nghiệp của con mua ,   còn dùng  ." Nguyễn Tố  : "Mẹ,   đặt hàng một cái ?"
 
Trong tay  Quý  tiền,    loại đồ vật ,   hai lời liền gật đầu: "Muốn , nếu thật sự  thể biểu đạt ý tứ của Minh Sùng, tốn bao nhiêu tiền cũng đáng."
 
"Được, chờ lát nữa con sẽ  với bạn."
 
Nguyễn Tố   Quý nhất định sẽ đồng ý, hôm nay cô  đặt hàng  , hai ngày nữa sẽ giao đến.
 
Nhìn theo  Quý và Đậu Tương lên xe rời , Nguyễn Tố  trở về phòng bệnh.
 
Cô  ngờ Quý Minh Sùng  mà  tỉnh .
 
Vừa nãy  khi  Quý bọn họ rời ,   ngủ , lúc  mới bao lâu  tỉnh ?
 
Không    thế , cô hoài nghi Quý Minh Sùng vì  dỗ   và cháu trai sớm về nghỉ ngơi mới cố ý giả vờ ngủ..
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/chi-muon-ben-em/chuong-54.html.]
Sẽ như  ?
 
Nếu thật là như ,   đại biểu trí lực của    vấn đề gì?
 
Quý Minh Sùng  hề  suy nghĩ của Nguyễn Tố, tinh thần của  vẫn  . Vừa nãy thấy sắc trời  còn sớm nữa,  là mùa đông giá rét,  sợ   và Đậu Tương quá mức mệt nhọc, lúc  mới nhắm mắt , giả bộ dáng vẻ  ngủ . Quả nhiên  bao lâu, cô gái gọi là Nguyễn Tố liền đưa   và Đậu Tương rời  . Còn  đợi  thở phào một , Nguyễn Tố  trở .
 
Anh mới nhớ , bệnh viện  cách  là  thăm nuôi..
 
 mà để một cô gái trẻ đến chăm sóc , như  thích hợp ?
 
Trong phòng bệnh liền lâm  yên tĩnh, Quý Minh Sùng đột nhiên   một phen âm thanh  nhỏ ---
 
"Vợ ơi, vợ ơi, em trở   ? Vợ ơi ô ô ô   nhớ em!"
 
Quý Minh Sùng ngẩn .
 
Anh  bây giờ   thể   một vài âm thanh.
 
Không  âm thanh của con , mà là âm thanh của đồ vật.
 
Đây cũng coi như là, trong những trải nghiệm  đây,   học  một kỹ năng nhỏ.
 
Chỉ là âm thanh  là từ đồ vật nào trong phòng phát  ?
 
Anh chỉ  thể chuyện động đôi mắt,  nín thở ngưng thần lắng .
 
"Vợ ơi, vợ ơi,   nhớ em a. Hôm nay  gặp em lâu như , em    yêu  nữa ? Em , em    con cẩu khác  ?"
 
Anh  xong một hồi lâu, mới xác định âm thanh là từ chiếc nhẫn  ngón áp út bàn tay trái của  phát .
 
Nguyễn Tố  lấy nước nóng, cô từ một bên bước đến, theo bước chân cô càng lúc càng gần phòng bệnh, Quý Minh Sùng    một âm thanh: "Chồng ơi, em đến ."
 
Âm thanh phát  từ chiếc nhẫn  ngón áp út tay  cô.
 
Thì  đây là một đôi nhẫn vợ chồng?