Lịch  việc và nghỉ ngơi của Nguyễn Tố tương đối  quy luật, cô ở trung tâm kiểm tra sức khỏe  cơ bản bảy rưỡi sáng  ca  việc.
 
Sáu giờ sáng, báo thức  điện thoại còn  reo, cô  thức dậy . Cô cảm thấy cả  đau nhức,  mở mắt   liền phát hiện bản  đang dựa sát  Quý Minh Sùng. Chờ cho cô   thu hồi  ý thức, cô mới phản ứng , đây   ở trong nhà mà là ở bệnh viện. Chẳng trách cô cảm thấy  thoải mái, cái giường bệnh  quá nhỏ .
 
Cô  chút ngượng ngùng.
 
Bây giờ cô và Quý Minh Sùng cùng ngủ  một giường   thích hợp. Đều trách cô,  thể tối qua cô cho rằng vẫn đang ở nhà, một chốc một lát vẫn   đổi  thói quen.
 
Còn may giờ  Quý Minh Sùng vẫn  tỉnh, cô lấy tốc độ nhanh nhất rời khỏi giường.
 
Quý Minh Sùng cũng  muộn mới ngủ,  thể quá mức mệt mỏi, đến nỗi khi Nguyễn Tố thức dậy,  cũng    ồn mà tỉnh.
 
Nguyễn Tố rửa mặt chải đầu một hồi,  ở  giường bệnh lâm  khó xử.
 
Khi Quý Minh Sùng còn  thức tỉnh, bất kể sớm thế nào cô cũng  thể đánh răng rửa mặt cho , nhưng tình huống bây giờ  như . Cô sớm như  --- , bây giờ còn  đến sáu giờ rưỡi, bên ngoài trời vẫn  sáng, cô đánh răng rửa mặt cho , nhất định sẽ  ồn khiến  tỉnh, như  thích hợp ?
 
Nguyễn Tố vẫn đang lúng túng    thế nào, cô   tiếng gõ cửa nhẹ nhàng. Cô  đầu  , là Thịnh Viễn đang mặc áo blouse trắng.
 
Thịnh Viễn cũng  từ nhà đến bệnh viện, thấy Nguyễn Tố cầm nước muối sinh lí và khăn lông,  mặt vẫn  rút  vẻ do dự rối rắm.
 
Lại  Quý Minh Sùng  giường bệnh vẫn  tỉnh,  liền  là chuyện gì , chủ động vươn tay  : "Đưa  ,   bá mẫu , cô   ở trung tâm kiểm tra sức khỏe,  bây giờ thời gian chắc  chút gấp?"
 
Nguyễn Tố thở dài nhẹ nhõm, đưa đồ trong tay cho Thịnh Viễn. Cô  đầu thấy Quý Minh Sùng vẫn  tỉnh dậy, cô cố tình đè thấp âm thanh, đem những việc cần chú ý  cho Thịnh Viễn.
 
Thịnh Viễn hoảng hốt một trận.
 
Khuôn mặt Nguyễn Tố trắng nõn,  thể do  mới thức dậy  bao lâu, giọng  của cô  mềm mại như ban ngày mà mang theo chút khàn khàn. Âm thanh  truyền đến tai ,    một loại cảm giác   nên lời.
 
Thịnh Viễn  mẫn cảm với âm thanh, bình thường lúc  nghỉ ngơi, cũng thích  sưu tầm một  âm thanh  cho là dễ .
 
"Thịnh bác sĩ?" Nguyễn Tố kêu  một tiếng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/chi-muon-ben-em/chuong-57.html.]
 
"Ừ,   ." Thịnh Viễn phục hồi  tinh thần, gật gật đầu,  chỉ  túi giấy ở  bàn, ôn hòa : "Vừa mua hai phần đồ ăn sáng, cô lấy mà ăn , đều là đồ ở nhà ăn bệnh viện."
 
Nguyễn Tố cũng  ngại ngùng, gật đầu  một tiếng cảm ơn.
 
Cô , Thịnh Viễn và Quý Minh Sùng là bạn   nhiều năm,   càng là trượng nghĩa. Mấy năm nay  vì tình hình của Quý Minh Sùng mà chạy ngược chạy xuôi, thậm chí còn  nước ngoài. Mẹ Quý cũng  thích . Mặc dù cô và  chỉ mới tiếp xúc mấy ngày nhưng cô  thể cảm nhận , bác sĩ Thịnh  là một   .
 
Cô còn   , ở trong phòng bệnh mãi cũng  ,  khi giao  việc  cho Thịnh Viễn liền cầm lấy áo khoác và túi xách rời khỏi bệnh viện.
 
Trong lòng  Quý nhớ thương con trai, trời  sáng  thức dậy . Chăm Đậu Tương ăn sáng xong,  đưa nó lên xe của trường mẫu giáo liền  trở về. Bà đụng  Hồ hộ công, Hồ hộ công hôm qua chỉ thấy Nguyễn Tố, lúc   thấy bộ dạng  Quý   tinh thần, cô   khỏi sửng sốt: "Bà hôm nay khí sắc thật , trong nhà  chuyện vui gì ?"
 
Đây chính là   chuyện vui tinh thần phơi phới,  Quý thoáng thu  vẻ vui mừng  mặt, giọng  cũng bình đạm hơn nhiều: "Trong nhà  còn  thể  chuyện vui gì, chẳng qua là Đậu Tương  nãy mới  mấy câu tri kỷ."
 
Liên quan đến chuyện Quý Minh Sùng tỉnh ,  Quý và Nguyễn Tố đều thống nhất quan điểm, là tạm thời  để cho  ngoài  . Đặc biệt là Nguyễn Mạn. Mẹ Quý cũng chướng mắt Nguyễn Mạn, đúng  là vì Nguyễn Mạn  thông minh,  càng cần  đề phòng . 
 
Ai cũng , một kẻ ngu dốt   đầu óc so với một    đầu óc càng phiền phức hơn nhiều. Không  đầu óc sẽ  cố kỵ nhiều thứ, càng huống hồ, Nguyễn Mạn  ngu dốt   xa,  bình thường đều  dự đoán  cô  sẽ   chuyện gì.
 
Bây giờ Hồ hộ công rõ ràng là cái đinh mà Nguyễn Mạn đặt  nhà họ Quý.
 
Mẹ Quý  thể  chấn chỉnh  tinh thần để ứng phó Hồ hộ công.
 
Hồ hộ công    Quý  lời , cũng  hoài nghi. Cô  cũng  thích Đậu Tương,  nó là một đứa trẻ khiến cho  khác  yêu thương: "Đậu Tương thông minh  đáng yêu, nếu    a, phúc khí của bà còn ở phía ."
 
Mẹ Quý     mỉm : "Mượn lời  lành của cô."
 
"Nguyễn tiểu thư ?" Hồ hộ công  tò mò hỏi.
 
Biểu tình của  Quý đột nhiên  đổi, vẻ mặt tối sầm: "Cô nhắc đến nó  gì, nó là một  lười biếng. Chăm sóc con trai  một đêm  kêu mệt, còn   mời hộ công. 
 
Xem nhà  là   của ,   chịu, nó dứt khoát  về nấu cơm nữa. Tiểu Hồ, con  , chính là  đây  đụng qua việc như , đều     ai   là  , giờ  đụng chuyện, cái gì yêu ma quỷ quái đều hiện  ."
 
Hồ hộ công kinh ngạc : "Không thể nào?"