Nguyễn Tố lay chuyển Mã Văn, nhưng khi cô khỏi trung tâm kiểm tra sức khỏe tàu điện ngầm, vẫn là lấy điện thoại . Nghĩ nghĩ, lên mạng đặt một chai nước hoa. Cô nhớ lúc Mã Văn từng nhắc đến.
Từ trung tâm kiểm tra sức khỏe tàu điện ngầm nhanh liền đến bệnh viện.
Mùa đông trời nhanh tối, mới hơn năm giờ mà sắc trời tối sầm.
Khi cô đến phòng bệnh, trong phòng chỉ Quý Minh Sùng đang giường, Quý và Đậu Tương nhà ăn lấy cơm .
Mấy ngày nay tình hình của Quý Minh Sùng lên nhiều. Xét thấy quá nhiều kỳ tích, chỉ ngắn ngủi mấy ngày, mà từ chỗ chỉ đôi mắt là thể chuyển động cho đến bây giờ cổ cũng thể động đậy từng chút. Các bác sĩ khỏi cảm thấy quá kỳ quái . Quý Minh Sùng xem như là là hồi phục nhất trong những thực vật.
Nguyễn Tố giống như thường lệ, tiên đến phòng vệ sinh rửa tay mới đến bên giường bệnh.
Khi cô bước đến giường, Quý Minh Sùng liền phát hiện hôm nay cô chút gì đó giống bình thường. ban đầu cũng cuối cùng là chỗ nào giống. Mãi cho đến khi nhẫn nam tay phát âm thanh ngao ngao ngao: "Vợ ơi, nhớ em c.h.ế.t mất! Ớ, Tố Tố đây là mới mua quần áo mới , bộ đồ quá, hợp với cô ."
Lúc Quý Minh Sùng mới phản ứng .
, bộ đồ sáng nay cô mặc là bộ đang mặc .
Chẳng trách lúc thấy cô, luôn cảm thấy cô chút khang khác.
Nhẫn nữ: " là , nhưng mà mới mua, là khác tặng đó."
Nhẫn nam trong nháy mắt cảnh giác: "Nam nữ?"
Nhẫn nữ: "Nữ, là nữ! Tố Tố mới là tùy tiện nhận quà của đàn ông! Đây là của chị gái lễ tân tặng cho Tố Tố!"
Nhẫn nam: ".. Cũ ? Anh cứ tưởng là đồ mới."
Trí nhớ của nhẫn nữ lắm, còn nhớ rõ nội dung đối thoại của Nguyễn Tố và Mã Văn.
Nhẫn nam cảm khái: "Tố Tố là chút nghèo?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/chi-muon-ben-em/chuong-70.html.]
Rất nhanh, nó phấn chấn lên: "Nghèo cũng cái của nghèo, bằng thì lúc đó cô mua chúng . Chúng ở cửa hàng trang sức ngây ngốc lâu như , bây giờ học sinh trung học mua nhẫn cũng sẽ mua nhẫn bạc mà mua bạch kim."
Nhẫn nữ sâu kín mà thở dài một .
Nghèo chỗ nào chứ, rõ ràng là vui vẻ trong sự đau khổ.
Quý Minh Sùng về phía Nguyễn Tố, chút khó hiểu tại cô nghèo chứ. Theo lý mà thì thể nào nghèo . Nhà họ Nguyễn coi như tình hình kém thế nào thì cũng là gia đình giàu . Anh cô cũng tiền lương. Có điều đây từ trong đối thoại của nhẫn nam phát hiện , cô mua mắt động nghi, cùng với giá tiền mà cô báo cho là đúng. Cô chỉ lấy từ một nửa tiền, một nửa cô tự bỏ . Dựa một chuyện nhỏ như cũng thể phỏng đoán , thường ngày cô nhất định cũng như hoặc là dùng phương thức như để trợ cấp cái nhà .
Vì tiền lương của cô cũng khả năng tiêu cho những việc , đến nỗi cô nghèo tới mức mặc quần áo cũ của khác.
"Anh chỗ nào khỏe ?"
Khi Quý Minh Sùng đang suy tư, Nguyễn Tố hỏi.
Bốn mắt , hai đều ngây ngẩn cả .
Quý Minh Sùng thấy sự lo lắng trong mắt Nguyễn Tố.
Nguyễn Tố cảm thấy ánh mắt Quý Minh Sùng cô, tựa hồ chút vi diệu.
Cô vẫn kỹ năng thấu , ánh mắt cô mấy phần mờ mịt, mấy phần do dự.
"Có việc gì ?" Cô nhẹ giọng hỏi.
Lần âm thanh máy móc vang lên: "Ai."
Đây là một tiếng thở dài, nhưng hiển nhiên là mắt động nghi tinh tế chuẩn xác mà truyền đạt cảm xúc của Quý Minh Sùng, ngược chút khôi hài.
Quý Minh Sùng nhanh chóng phục hồi tinh thần, ngay đó mắt động nghi nữa truyền đạt lời ---
"Không gì."