Ông lăn lộn thương trường nhiều năm như , cũng đến mức Lâm Hướng Đông thích nhà .
Cô Nguyễn : "Anh, vẫn nên suy xét kỹ góc độ . Chú Đường , ruột thịt mới là thật, con gái nuôi chỉ là con gái nuôi, đến cùng vẫn là cách, là m.á.u mủ ruột rà. Có đôi khi, nhiều , chừng đều là giỏ tre múc nước công dã tràng!"
Con gái nuôi chỉ thể là con gái nuôi, ruột thịt.
Cuối cùng ba Nguyễn trong điện thoại, ngữ khí bình tĩnh mà : "Vậy thì để chú Đường xóa tên Mạn Mạn trong gia phả , chuyện cần cho khác ."
Xóa tên trong gia phả, đây chỉ là chuyện nhỏ.
tất cả những chuyện lớn đều là từ vô chuyện nhỏ tích tụ mà thành. Ít nhất bây giờ ở trong lòng ba Nguyễn, sự hoài nghi đối với tỷ xuất hồi báo của Nguyễn Mạn đối với nhà họ Nguyễn.
Đây chính là sự khác biệt giữa ruột thịt và ruột thịt. Với ruột thịt, dù cho bất kỳ hồi báo gì, trong lòng cũng sẽ khúc mắc. Mà ruột thịt, chỉ sợ hồi báo ít một chút cũng sẽ chôn trong lòng một cái gai.
Tất cả chuyện thì vẻ khác biệt gì với , nhưng cái ngày quan hệ huyết thống phơi bày , bên trong phát sinh đổi. Mặc dù là lặng yên tiếng động, nhưng vẫn là đổi.
* * *
Chu Vũ Lam về mới phát hiện bản thiết kế của mất một trang.
Đó là thiết kế quan trọng nhất của cô, nhưng là một nhà thiết kế ai mất bản thiết kế của . Cô nhớ chuyện trong tàu điện ngầm, cô đoán lẽ là lúc cô đụng cô gái bản thảo rơi xuống đất, cô chú ý đến trang thiết kế . Hôm nay cô vốn tàu điện ngầm, chỉ là cô vội vàng tranh thủ cơ hội gặp khách hàng khi họ lên máy bay, nên bảo tài xế cho cô xuống gần trạm tàu điện ngầm.
Sau khi xong việc , Chu Vũ Lam vẫn còn đủ thời gian liền để tài xế đưa cô trở trạm tàu điện ngầm . Dưới mặt đất thấy bản thiết kế của cô nữa. Dưới sự nhắc nhở của trợ lý, cô đến bên quầy phục vụ, khi rõ nguyên cớ nhân viên công tác đưa một túi văn kiện cho cô, : "Đây là một cô gái đưa tới."
Chu Vũ Lam cầm lấy túi văn kiện, đầu tiên là sửng sốt, nở nụ .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/chi-muon-ben-em/chuong-84.html.]
Cô gái thật là cẩn thận, mà nghĩ đến dùng túi văn kiện để bỏ bản thiết kế của cô .
Mở túi văn kiện , bên trong quả nhiên là bản thiết kế mà cô ngẫu hứng vẽ .
Cô bắt đầu ngắm nghía cẩn thận túi văn kiện , dường như là của một trung tâm kiểm tra sức khỏe nào đó. Góc bên còn dán tem, một chữ Nguyễn.
Có lẽ cô gái cẩn thận họ Nguyễn?
Chu Vũ Lam suy tư nhẩm tên của trung tâm kiểm tra sức khỏe, đó hỏi trợ lý ở bên cạnh: "Hình như năm nay vẫn kiểm tra sức khỏe?"
Trợ lý đáp: "Vẫn , cần hẹn ?"
Chu Vũ Lam lắc đầu, quơ quơ túi văn kiện trong tay: "Đến nơi , đưa lễ cảm ơn cho Nguyễn tiểu thư."
Có lẽ đối với Nguyễn Tiểu thư mà , chỉ là chuyện nhỏ tốn sức, nhưng cô thể mà thấy. Cô quá thích tinh tế tỉ mỉ .
Hôm nay Nguyễn Tố tan khá sớm, đường đến trạm tàu điện ngầm qua một cửa hàng chuyên bán điện thoại.
Ngoài cửa hàng bày loa âm thanh, đang khoa trương giới thiệu những hoạt động đang diễn trong cửa hàng.
Cô suy tư, vẫn là sự chào mời nhiệt tình của nhân viên mà tiến cửa hàng.
Đột nhiên cô nghĩ đến, mặc dù bây giờ Quý Minh Sùng vẫn thể tự dậy, nhưng theo đà phát triển bao lâu nữa ngón tay của thể hoạt động linh hoạt . Nếu luôn giường như thì cũng quá nhàm chán , nếu như một cái điện thoại thì sinh hoạt của sẽ phong phú hơn nhiều. Có thể tìm hiểu xu hướng tin tức, còn thể xem thị trường chứng khoán mà thấy hứng thú.
Bây giờ điện thoại chức năng quá nhiều, Nguyễn Tố đều hoa cả mắt .
Con cô vững vàng, thời đại học cùng các bạn mua sắm, đều là cùng mua bông tẩy trang. Phút cuối lúc ba trở , trong tay luôn mua chút đồ trong kế hoạch. Mà cô chỉ mua một bịch bông tẩy trang, bất kể hướng dẫn mua hàng đề cử thế nào, đem sản phẩm thổi đến chỉ trời mới , cô cũng d.a.o động.