Lục Sảng Sảng cực kỳ ghét bỏ nhưng vẫn  nhặt viên tinh thể mà Cá Viên ị .
Cá Viên “meo” hai tiếng  chạy biến.
 
 
Lục Sảng Sảng múc chút linh tuyền, pha tách cà phê hòa tan uống một , tinh thần lập tức phấn chấn hẳn lên.
Cô bước  khỏi  gian thì mặt trời  gần lặn.
Ánh chiều tà trải dài  mặt hồ, gió nhẹ thổi qua khiến mặt nước lấp lánh gợn sóng, phản chiếu ánh vàng mộng ảo.
 
 
Vừa đến nhà Diệp Hoài, Lục Sảng Sảng liền thấy  cửa nhà   ném đầy rác.
Diệp Hoài thì sắc mặt u ám,  chặn  cửa đối đầu với một đám .
Cô  xuất hiện, trong đám    kẻ tinh mắt nhận , lập tức hô hào   vây lấy cô.
 
 
“Làm gì đấy?”
Lục Sảng Sảng đảo mắt  qua, cảm thấy đám  hình như lúc  trộm tinh thể của Tạ Vân Sơ cô  gặp .
Quả nhiên, Tạ Vân Sơ nghênh ngang chen , ánh mắt u ám dán chặt lên mặt Lục Sảng Sảng.
 
 
Diệp Hoài   quấn đầy băng, áo còn  kịp mặc ngay ngắn.
Lồng n.g.ự.c rắn chắc lộ  ngoài, gương mặt vì lạnh mà tái trắng.
 phần hồng hào cần hồng thì vẫn hồng.
 
 
“Việc   chẳng liên quan gì đến cô , đừng  khó cô !”
Diệp Hoài chen , chặn   Lục Sảng Sảng.
 
 
Lúc  Lục Sảng Sảng mới để ý  lưng    thêm vết bầm tím.
“Anh  đến mức cả bọn  cũng  đánh  chứ?”
Cô nghi hoặc  qua Tạ Vân Sơ và mấy tên đàn em.
 
 
Diệp Hoài khẽ  khổ:
“Hắn  cao thủ bên cạnh.”
 
 
Lục Sảng Sảng đảo mắt một vòng,  thấy mấy tên mặt mũi gian xảo, lấy   cao thủ?
“Ở ?”
Cô hỏi.
 
 
Ngay  đó, từ trong nhà vang lên một giọng nam trầm thấp:
“Cô Lục đang tìm  ?”
 
 
Tạ Vân Sơ lập tức nhường chỗ, từ trong cửa bước  một gã đàn ông cao lớn, gần một mét chín.
Ngũ quan   mang nét ngoại tộc, sống mũi cao, hốc mắt sâu, đặc biệt là đôi mắt xanh biếc.
 tóc  đen dày, da ngăm đồng khỏe mạnh,  giống  da trắng.
Điểm  hài hòa nhất chính là gương mặt  mang nét non trẻ, đặt   hình cao lớn  thì cực kỳ lạc quẻ.
 
 
“Anh là ai?”
Lục Sảng Sảng  chằm chằm đôi mắt xanh  hỏi.
 
 
Tạ Vân Sơ cảnh giác  chắn  mặt .
 chiều cao  chỉ đến cằm đối phương,    che nổi tầm mắt của hai .
 
 
Người đàn ông nhếch môi, nụ  mang theo sự xâm lược:
“Dương Hy Hòa.”
 
 
Lục Sảng Sảng xoa tai:
“Tên  khó  nhỉ!”
 
 
Dương Hy Hòa rõ ràng  ngờ đến phản ứng , ngẩn  một thoáng.
Sau đó nhanh chóng lấy  vẻ bình tĩnh:
“Tên cô cũng khó .”
 
 
“ á?”
Lục Sảng Sảng chỉ  mặt , vẻ mặt nghiêm túc:
“Cũng đúng, khó  thật.
Ai đặt cho  cái tên ‘Cha của Dương Hy Hòa Lục Sảng Sảng’ chứ, thật là khó  c.h.ế.t  .”
 
 
Dương Hy Hòa cau mày:
“Cô Lục cần gì  châm chọc?”
 
 
Lục Sảng Sảng che miệng,  e thẹn  :
“Xin  nhé,  quen  chuyện khó ,  chịu đựng một chút.”
 
 
Ánh mắt Dương Hy Hòa lạnh xuống, gắt gao  chằm chằm cô.
Cơ thể Lục Sảng Sảng thoáng rùng .
Cảm giác biểu cảm   mà quen thuộc.
 nghĩ  nửa đời  của ,    nhớ  kẻ tên Dương Hy Hòa.
Hơn nữa… còn là gay.
Ánh mắt cô liếc qua  và Tạ Vân Sơ, vẻ mặt hiện rõ sự ghét bỏ.
 
 
Tạ Vân Sơ như  chọc trúng,   dựng lông, giận dữ  cô:
“Hy Hòa, chính là cô  phá chuyện  của chúng !
Giáo huấn cô  một trận !”
 
 
Lục Sảng Sảng nhíu mày:
“Phá chuyện ?
Anh cho Diệp Hoài uống thuốc, chẳng  để độc chiếm, mà là … chia sẻ ?”
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/chi-vi-di-ve-sinh-toi-tro-thanh-thay-ma/chuong-122-chi-day-phai-tung-chieu-roi.html.]
 
Tạ Vân Sơ lập tức biến sắc,  dám  thẳng Diệp Hoài:
“Hy Hòa, mau  tay !”
 
 
Diệp Hoài siết chặt con d.a.o găm trong tay, vững vàng chắn  mặt Lục Sảng Sảng.
Anh ngoái đầu   khổ:
“Lại liên lụy cô .”
 
 
Ngẩng đầu  Tạ Vân Sơ, trong mắt  tràn ngập căm hận.
Anh vốn là đóa cao sơn chi hoa,  mà đám     kéo  xuống bùn nhơ.
 
 
“Đến đây!
Dù Diệp Hoài   c.h.ế.t cũng  để các  chạm  Sảng Sảng một ngón tay.
Một lũ giòi bọ bẩn thỉu đáng ghê tởm!”
 
 
Tạ Vân Sơ cắn môi, nước mắt long lanh nơi khóe mi:
“A Hoài,   lấy mạng ,  cũng  từng trách .
 chỉ là yêu ,    ,  sai ở ?
Tất cả đều là do con đàn bà nhỏ !
Chính cô  phá hoại cuộc sống của chúng .
Chỉ cần  chịu  ,  sẽ xin cha cho  tiếp tục  Chỉ huy sứ!”
 
 
Diệp Hoài  lạnh:
“  cần!”
 
 
“Hy Hòa ca ca!”
Ánh mắt Tạ Vân Sơ khẩn thiết  về phía Dương Hy Hòa.
 
 
Dương Hy Hòa nghĩ ngợi một lát, hỏi:
“Thuốc trong  ngươi   giải ?”
Diệp Hoài    để tâm.
 
 
Lục Sảng Sảng liếc sang Diệp Hoài đang gần như sụp đổ, trong lòng thoáng áy náy:
“Xin ,   nên vì tinh hạch mà để  trở về.”
 
 
Khóe miệng Diệp Hoài rách toạc, m.á.u theo cằm rắn chắc chảy xuống, nhỏ giọt  bụng cơ bắp.
Lục Sảng Sảng đưa tay lau , lập tức tràn đầy sức mạnh:
“A Hoài, tránh  chút, chị đây  tung chiêu !”
 
 
Diệp Hoài run nhẹ, lòng bàn tay ấm áp mềm mại  bụng khiến trái tim băng giá của  khẽ rung động.
Lục Sảng Sảng  chắn  mặt , ngẩng đầu  trời, hai tay nhanh chóng kết ấn, hét lớn:
“Mưa, đến!”
 
 
Dương Hy Hòa bật , định mỉa mai.
 bất ngờ một trận mưa như trút nước ào ạt giáng xuống, lấy  và Tạ Vân Sơ  trung tâm, xối từ đầu đến chân.
 
 
Mưa chỉ kéo dài trong chốc lát.
Tạ Vân Sơ lau nước  mặt, run rẩy nép  lòng Dương Hy Hòa:
“Hy Hòa,  sợ quá!”
 
 
Dương Hy Hòa xoa tóc ướt của , trấn an:
“Sợ gì, chỉ là chút mưa,    gì ?”
 
 
Khóe môi Lục Sảng Sảng nhếch lên,  quát to:
“Nước tiểu, đến!”
 
 
Sắc mặt Dương Hy Hòa biến đổi, lập tức kéo Tạ Vân Sơ chạy vội tránh .
 
 
“Cô…”
Tạ Vân Sơ run rẩy  Lục Sảng Sảng, cuối cùng chỉ nghiến răng thốt ba chữ:
“Vô liêm sỉ!”
 
 
Lục Sảng Sảng che miệng :
“Xin  nhé, dạo  uống ít nước, tiểu  nhiều.
Lần  nhất định sẽ nhịn một bãi vàng óng, đậm đặc tặng các !”
 
 
Tạ Vân Sơ sắp , lôi tay áo Dương Hy Hòa:
“Hy Hòa, con nhỏ  tà môn lắm, chúng  nên rút lui thôi!”
 
 
Ánh mắt Dương Hy Hòa lạnh băng:
“Từ điển của    hai chữ rút lui!”
 
 
Hắn cho rằng cô chỉ đang hù dọa, cùng lắm là hệ Thủy triệu hồi  mưa thôi.
Ngẩng đầu lên,  bắt gặp ánh mắt tràn đầy ác ý của Lục Sảng Sảng, đôi môi đỏ khẽ mở, tiếng quát dõng dạc như sấm rền:
“Phân, đến!”
 
 
Dương Hy Hòa khinh thường  cô, nhưng ngay  đó từ   một khối vật thể  rõ tên rơi thẳng xuống đầu .
Hắn phản ứng cực nhanh, lập tức lăn  tránh né, nhưng   kịp kéo Tạ Vân Sơ  cùng.
 
 
“Bốp!”
Khối  rơi thẳng xuống đầu Tạ Vân Sơ.
Hắn ngơ ngác ngẩng đầu:
“???”