“Anh chẳng  cũng đang lợi dụng  ?”
Lục Sảng Sảng  khổ một tiếng.
 
 
Động tác Thây ma vương đặt tay lên trán cô  chứng minh    điều gì đó, hoặc  lẽ  thấy An Dịch chạm  trán cô.
Đáng tiếc, năng lượng chỉ  thể chảy như sông về biển,   thể tự  hấp thu  gì.
 
 
Thây ma vương khẽ bật , giọng đầy bất đắc dĩ:
“Vì  cô  thể ngoan ngoãn một chút?”
 
 
“Ngoan ngoãn ư?
Thế nào mới tính là ngoan ngoãn?
Là đem tất cả của  dâng hiến cho  ?”
Lục Sảng Sảng mỉa mai.
 
 
Thây ma vương gật đầu:
“Cô  hứa với , chỉ cần  giúp cô bắt  An Dịch, cô sẽ vĩnh viễn trung thành với !”
 
 
Lục Sảng Sảng  chằm chằm  trán , định đưa tay đặt lên, chỉ tiếc  thể   giam chặt,  cách nào cử động.
 
 
“  thể đem tất cả của  cho .”  
Cô  , giọng đầy thành khẩn.
 
 
 cô  những lời  chẳng khác gì đánh rắm.
Ít  đánh rắm còn  âm thanh và mùi vị, còn lời cô  thì chẳng  chút tác dụng nào.
Thây ma vương vốn  thể lấy ,   cũng vô ích.
 
 
Mi mắt cô khẽ run,   vẻ mặt  nữa, bướng bỉnh mà nhắm chặt mắt .
Chóp mũi vương vấn mùi tanh nhàn nhạt tỏa  từ , bên tai dường như còn   vài tiếng rên rỉ khe khẽ của đám thây ma cấp thấp ngoài .
 
 
Má cô bỗng lạnh buốt, khiến   run lên, bất giác mở mắt.
Ngón tay Thây ma vương khẽ đặt  gò má cô, móng tay đen kịt dính đầy bẩn thỉu.
Lục Sảng Sảng cứng ,  lùi về , nhưng   chiếc ghế sô pha chặn mất.
 
 
Cô nuốt nước bọt, vẫn cố chấp:
“Tất cả của  đều  thể cho , cứ lấy !
Đây chính là sự trung thành của !”
 
 
Thây ma vương  khẽ, khóe môi bỗng tràn  m.á.u đen, rơi lách tách xuống áo lông vũ của cô, loang ướt cả phần bông trắng lộ  ở chỗ rách.
Áo khoác của cô xem như xong, chẳng thể vá   nữa.
“Hu hu hu…”
 
 
“Anh   ?”
Lục Sảng Sảng lo lắng, vội lấy  bình chứa trong  gian hứng lấy m.á.u  ói , một giọt cũng  dám lãng phí.
 
 
Thây ma vương nghiêng , mệt mỏi ngả xuống sô pha.
Sau lưng  chi chít lỗ đạn, da thịt  khép   đẩy đạn  ngoài.
Ngoài  còn  một vết c.h.é.m to tướp, dính đầy máu, hồi phục vô cùng chậm chạp.
 
 
Lục Sảng Sảng khẽ chạm  vết m.á.u đỏ đang dần biến mất.
Đó là loại huyết thanh khác của An Dịch, cô  hiếu kỳ.
 
 
【Trời ạ!
Đó là năng lượng của !
Con cáo già  biến năng lượng của  thành khả năng giống như Vu Thiên Thiên.
Có thể dùng m.á.u để cứu .
Hút m.á.u  ,  dùng năng lượng của  để chuyển hóa thành dị năng khác!】
 
 
Lục Sảng Sảng sững .
Thì  An Dịch  sớm  m.á.u  thể cứu mạng  khác.
Mà trong huyết thanh  chẳng  chút năng lượng nào của hệ thống, chứng tỏ nguyên liệu   m.á.u ông .
 
 
“Sảng Sảng, cứu …”
Thây ma vương chau mày, siết chặt cổ tay cô,  cho cô rời .
 
 
Lục Sảng Sảng định giật tay , nhưng nghĩ ngợi  thôi, chỉ lạnh lùng  dáng vẻ đáng thương .
"Hắn sẽ c.h.ế.t ?"
Cô  chút mong đợi, thậm chí còn  đưa tay đặt lên trán .
 
 
Hệ thống  trả lời, chỉ tặng hai chữ:
【He he!】
 
 
Lục Sảng Sảng hiểu , mỉm , giơ tay định áp  trán .
Thây ma vương lập tức che trán, ánh mắt lạnh băng.
Tay cô liền đổi hướng, "bốp" một cái tát giòn tan rơi xuống mặt .
Thây ma vương luôn tự cho  là kẻ mạnh, chẳng buồn né tránh, thành  cái tát  vang  đau.
 
 
Lục Sảng Sảng cắn môi, cẩn thận :
“Có muỗi.”
 
 
【Tốt quá, ký chủ!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/chi-vi-di-ve-sinh-toi-tro-thanh-thay-ma/chuong-143-cao-da-chan.html.]
Một cái tát    hút thêm mười phần trăm!】
 
 
Mắt cô sáng rực, thấy Thây ma vương tức giận  ăn tươi nuốt sống , liền xoay tay,  một cái "bốp" giáng xuống.
Thây ma vương học khôn, chụp lấy cổ tay cô, mặt sầm xuống:
“Cô  cái gì ?”
 
 
Lục Sảng Sảng gãi đầu:
“Anh chẳng  thích thế  ?”
 
 
Thây ma vương: “???”
 
 
“Anh quên  ?
Lần đầu gặp mặt,   tặng  hai cái tát, thế nên  mới mê luyến .
Chắc   ngờ  đời   phụ nữ dám nghịch ý , vì thế mới nhất kiến chung tình.”
 
 
Thây ma vương: “???”
 
 
Lục Sảng Sảng khụ nhẹ:
“   yêu  sâu hơn nữa,    thể tát  thêm mấy cái ?”
 
 
Ánh mắt  nheo ,  chút khó hiểu.
Yêu ư?
Hắn  yêu Lục Sảng Sảng ?
Câu   khiến  khó mà lý giải.
 
 
“Đến mức   cũng chịu  ?”
Một giọng nam vang lên từ trong phòng.
 
 
Lục Sảng Sảng  đầu .
Dưới ánh đèn lờ mờ, một bóng  mơ hồ ló  từ cửa.
Ha!
Anh trai góc tường!
 
 
“Dương Hy Hòa?”
Cô thò mặt  ánh sáng, nhe răng trắng hếu  với  .
 
 
Dương Hy Hòa vô thức co , ánh mắt đảo qua mặt Thây ma vương  mới bình tĩnh hơn.
Hắn dường như vẫn  thể quan sát  cảnh tượng quanh .
 
 
“Lục Sảng Sảng!”
Hắn nghiến răng bước , để lộ    ánh đèn.
 
 
Trên   là chiếc sơ mi đen mỏng, chẳng khác mấy bộ quần áo từng thấy  Thây ma vương.
Đôi mắt  còn  băng trắng quấn kín, mà  che bằng một lớp lưới đen mỏng.
Có lẽ vì thành kiến, Lục Sảng Sảng chỉ thấy  che lưới đen cứ như đang chơi trò biến tấu màu mè.
Cô   sơ mi của ,  liếc sang những mảnh vải rách nát   Thây ma vương.
 
 
“Tiểu Vương,  sẽ  mặc  quần áo của  chứ?”
Cô run run tay chỉ Dương Hy Hòa.
 
 
Dương Hy Hòa hừ lạnh,   trả lời:
“Thì  nào?”
 
 
Lục Sảng Sảng đặt chiếc bình m.á.u xuống bàn, mặt đầy ghét bỏ:
“Mẹ ơi! Máu    dính HIV đấy chứ?”
 
 
Sắc mặt Dương Hy Hòa lập tức đen kịt, đôi mắt  lớp lưới cũng như  bật mở vì tức giận.
 
 
“Ý cô là gì?”
Hắn siết chặt nắm tay, nếu   Thây ma vương ở đây,   đ.ấ.m cô .
Lục Sảng Sảng giơ d.a.o găm, ánh bạc loáng lên trong luồng đèn pin, lướt qua mắt .
 
 
Hắn rùng , hét:
“Anh, cứu !”
 
 
Thây ma vương lập tức  dậy, ánh mắt  đồng tình  cô.
Lục Sảng Sảng chẳng nghi ngờ, chỉ cần cô  tay, Thây ma vương nhất định ngăn cản.
 
 
Cô  giễu cợt:
“Chậc…  chỉ lấy d.a.o cạo cạo da chân thôi, xem  sợ hãi  kìa?”
 
 
Thây ma vương   yên  góc.
 
 
Dương Hy Hòa thở phào,  bỗng nhận  điều gì, giọng run run:
“Cái gì? Con d.a.o cô cắt  mắt  là con d.a.o dùng cạo da chân?”
 
 
Lục Sảng Sảng  lưỡi dao, vô tội đáp:
“ thế, thì ?”