“Lục ca, em  …”
Cô gái ôm lấy mặt, nước mắt lập tức tuôn trào.
 
Người đàn ông nhấc chân lên, đôi giày thể thao màu đen dính đầy bùn.
Hắn dùng mũi chân nhẹ nhàng hất cằm cô, giọng điệu đầy mỉa mai:
“Sao? Cô cũng  hạt tinh hạch  ?”
 
“Không…  …” 
Cô gái  liên tục xua tay.
“Em chỉ  nhanh chóng lấy  giúp Lục ca, tránh để thế lực khác đến cướp.
Quân đội chính quy  nhắm  chúng  …”
 
Sắc mặt Từ Lục trầm xuống, đôi môi mỏng giấu  lớp khăn đen khẽ nhúc nhích, lạnh lùng thốt  một chữ:
“Cút!”
 
Cô gái   lăn  bò lùi , chẳng mấy chốc   ai đó chặn đường.
Cô   đầu, phía  là một cô gái gầy gò mặc đồ đen,  lưng đeo một chiếc ba lô lớn màu xanh lính.
Trên mặt đeo kính râm và khẩu trang, mái tóc mái dày che kín trán,   rõ mặt mũi.
 
“Tiểu Băng?”
Lục Sảng Sảng cúi , bàn tay đeo găng khẽ bóp má cô , hỏi.
 
Hệ thống tò mò:
【Vị  là ai? Để  xem thử…】
【Tsk…  là oan gia ngõ hẹp.】
【Chẳng  đây là Tô Tiểu Băng, “bạn ” từng qua  với bạn trai cũ của cô  phản bội cô ?】
【Cuộc đời ký chủ cũng phong phú ghê đấy.】
 
Tô Tiểu Băng  khựng , nghi hoặc hỏi:
“Cô quen  ?”
 
“Ừ.”
Lục Sảng Sảng gật đầu, giọng trầm như từng trải.
“ là  của Giang Cẩm Nham.”
 
Tô Tiểu Băng trợn tròn mắt, vẻ mặt  thể tin nổi:
“Dì?”
 
Lục Sảng Sảng gật đầu, đưa tay vuốt tóc cô , giọng âu yếm:
“Con ,   ở đây? Dì với Cẩm Nham vẫn luôn tìm con.”
 
Giang Cẩm Nham là bạn trai cũ của Lục Sảng Sảng.
Vừa mới yêu   bao lâu thì  chính “bạn ”  cặp kè.
Khi ,  của Giang Cẩm Nham đích   mặt,  cô  xứng với  ,  đưa  năm trăm vạn, yêu cầu cô biến  càng xa càng .
 
Tiếc là Giang Cẩm Nham và Tô Tiểu Băng  dính ,  tiền năm trăm vạn đó, cô  nhận  một xu.
Lục Sảng Sảng khi đó tức đến c.h.ế.t  sống .
Bạn trai thì cô  thể nhường, nhưng năm trăm vạn thì  kiếp đừng hòng đụng!
Nghĩ tới khoản tiền đó, trái tim vốn  ngừng đập của Lục Sảng Sảng  nhói đau dữ dội.
Đó là năm trăm vạn đấy!
Cô  bán bánh nướng bao nhiêu năm mới kiếm nổi chứ!
 
“Dì,  dì  gầy thế ?”
Tô Tiểu Băng đảo tròn mắt, từ  đất  dậy, giọng đầy quan tâm.
 
Nhà họ Giang giàu ,    trướng    ít  lo liệu.
Sau tận thế, với thủ đoạn của nhà họ Giang, chắc chắn  thể lập  một đội ngũ hùng mạnh.
Tô Tiểu Băng liếc  bóng lưng lạnh lùng của Từ Lục, khẽ  khổ.
 
“Dì, lâu quá  gặp, con nhớ dì lắm.
Sau khi tận thế bùng phát, con và  Cẩm Nham  lạc …     giờ thế nào?”
Tô Tiểu Băng   vẻ mặt buồn bã.
 
Lục Sảng Sảng vuốt đầu cô :
“Không  , Cẩm Nham vẫn , giờ  tiến hóa năng lực cực mạnh.
Chút nữa nó sẽ đến.
Con yên tâm, chỉ cần gia nhập đội của dì, đảm bảo con ăn no mặc ấm!”
 
Đôi mắt Tô Tiểu Băng bỗng sáng rực, nhưng   hình gầy gò  mặt, trong lòng  dấy lên chút nghi ngờ.
Sau tận thế, cô  bám lấy Từ Lục mới tạm  miếng ăn.
Nếu nhà họ Giang thực sự giàu tài nguyên,  thì chỉ cần cô  giúp Từ Lục chiếm  Giang gia, địa vị của  chẳng  sẽ cao hơn ?
Lục Sảng Sảng khẽ , tháo chiếc ba lô xuống, kéo khóa, để lộ bên trong đầy ắp bánh quy nén, sô-cô-la và bánh mì.
 
“Con , đói   ? Tất cả cho con đấy!”
Giọng cô đầy vẻ âu yếm, như thể tràn ngập thương xót với cô gái .
 
Tô Tiểu Băng ngẩn .
Trước đây, cô   ít  lấy lòng Giang phu nhân mới khiến bà  đối xử  với .
Không ngờ  tận thế,  phụ nữ  vẫn chịu giúp đỡ .
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/chi-vi-di-ve-sinh-toi-tro-thanh-thay-ma/chuong-22-oan-gia-ngo-hep.html.]
Một bên là cảnh “ chồng - con dâu” thắm tình, bên  thì chiến đấu  tới hồi kịch liệt.
Một nhóm  khác  kéo đến, cùng Từ Lục hợp sức kiềm chế Thây Ma Vương.
 
Lục Sảng Sảng liếc qua, thấy lúc  lao  cũng chẳng chiếm  lợi, bèn tiếp tục tập trung “dụ dỗ” Tô Tiểu Băng.
Tô Tiểu Băng đang ăn bánh mì ngấu nghiến thì  nghẹn, mắt trợn trắng.
Không  Lục Sảng Sảng lôi từ   một chai nước đưa cho, cô  mới nuốt trôi, thở hổn hển.
 
“Tiểu Băng , con khổ quá…”
Lục Sảng Sảng khẽ thở dài.
“Haizz, dì chỉ  đón con về Giang gia thôi…”
 
Đôi mắt Tô Tiểu Băng lập tức sáng lên, nắm c.h.ặ.t t.a.y Lục Sảng Sảng, ánh mắt tràn đầy cầu khẩn.
 
Lục Sảng Sảng lắc đầu:
“Tiếc là… dì   nhiều tiếng  trong Giang gia…”
 
Tô Tiểu Băng nheo mắt .
 
Lục Sảng Sảng  chậm rãi  tiếp:
“ mà…”
 
“ mà ?”
 
Cô giả vờ khó xử:
“Nếu  đủ tinh hạch thì   mấy.
Như , chắc chắn  nhà Giang sẽ đồng ý cho dì đưa con về.
Chỉ tiếc là để Cẩm Nham tiến hóa, Giang gia  dùng hết  bộ tinh hạch kiếm .
Khổ  cho Giang gia chúng , rõ ràng nắm trong tay một tòa nhà đầy vật tư,  mà sức bảo vệ  chẳng  gì.”
 
Câu “một tòa nhà đầy vật tư”  cô cố ý nhấn mạnh.
Trong mắt Tô Tiểu Băng lóe lên một tia sáng tham lam.
 
Lục Sảng Sảng giả vờ che miệng, như thể  lỡ lời:
“Tiểu Băng, con tuyệt đối đừng  với ai nhé. Dì coi con là  nhà nên mới kể.”
 
 
“Dì, con  . Con    chút tinh hạch.
Nếu dì  thể đưa con về Giang gia, con chỉ cầu  gặp   Cẩm Nham một  thôi, bao nhiêu tinh hạch con cũng sẵn sàng!”
 
Tô Tiểu Băng   lấy từ trong n.g.ự.c  ba viên tinh hạch màu tím sẫm, vẻ mặt đầy si tình.
Bấy lâu  gặp, Giang phu nhân vẫn ngu ngốc như xưa.
Năm đó, chỉ vì vài câu khích bác của  mà bà   coi Lục Sảng Sảng như cái gai trong mắt.
Cũng may  sớm qua  với Giang Cẩm Nham, ngăn  hành động ngu xuẩn  bỏ  năm trăm vạn để đuổi   .
 
Lục Sảng Sảng cầm trong tay ba viên tinh hạch.
Phẩm chất đều là tím loại thượng hạng.
Thế nhưng giờ đây, xác sống tiến hóa  nhanh, tinh hạch màu tím  chẳng còn giá trị như .
 
“Chuyện … e là vẫn  đủ.”
Lục Sảng Sảng   vẻ khó xử.
 
“Dì , trong tận thế  con  nơi nương tựa, chỉ  chừng đó thôi!”
 
“Haizz… cũng , để dì đổi cho con ít vật tư.
Dì cũng đành chịu thôi, vì vật tư của Giang gia thực sự quá nhiều.
Nếu   tinh hạch màu xanh lá thì mấy  đó  khó chấp nhận  ngoài  nhà Giang.”
 
“Dì… con thực sự  còn nữa…”
 
“Không , yên tâm .
Vật tư của Giang gia đủ cho cả một nhóm ăn uống no đủ mấy chục năm.
Dì lấy thêm cho con là .”
 
Thấy đối phương vẫn  chịu buông, Tô Tiểu Băng nghiến răng:
“Dì, con còn một  , để con  mượn thêm!”
 
Nếu  thể cùng dì trở về Giang gia,  trao cho Từ Lục vị trí  tiếp cận nguồn vật tư, chắc chắn địa vị của cô  sẽ tăng cao, và Từ Lục sẽ để mắt đến  hơn.
Ngay từ  đầu  thấy Từ Lục, cô   say đắm.
Cho dù Từ Lục coi  như giẻ lau dùng xong là vứt, cô  vẫn cam tâm tình nguyện ở bên cạnh.
 
Tô Tiểu Băng theo Từ Lục  dọc đường  đào   ít tinh hạch, tất cả đều do cô  giữ.
Lục Sảng Sảng nắm chặt mấy viên tinh hạch trong tay, khóe môi  lớp khẩu trang  sắp kéo tới tận mang tai.
 
Cô  cố nén    tiếng, giọng trầm :
“Đợi Cẩm Nham tới, dì sẽ đưa con về.”
 
Tô Tiểu Băng gượng nở nụ  đầy xót ruột.
Ngần  tinh hạch, với  phận của cô  thì chắc chắn  thể  chia phần.
Tốt nhất là đem chúng   mồi,  đợi khi cùng Từ Lục thâu tóm Giang gia, đống tinh hạch  sẽ phát huy giá trị lớn nhất.