Lục Sảng Sảng  vắt vẻo  kệ hàng siêu thị, ôm quả dưa hấu gặm hai miếng.
Quả nhiên, mất vị giác  thì dù là dưa hấu giá bảy tệ chín một cân cũng chẳng thấy ngon lành gì.
Cô nhảy xuống, chọn một quả sầu riêng
Vừa bổ , mùi khó tả lập tức xộc  mũi.
Lục Sảng Sảng c.ắ.n thử một miếng, cảm giác mềm nhũn, nhưng chẳng thấy vị thơm  ngọt.
Thậm chí còn nuốt  nổi.
Hệ thống khó hiểu:
【Ký chủ,  cô  ăn… phân?】
Lục Sảng Sảng tiếc nuối đặt quả sầu riêng bốn mươi lăm tệ một cân xuống:
“Lúc còn sống  ăn, c.h.ế.t  l.i.ế.m vài miếng cũng   ?”
Nói , cô  nhặt cây kem Moutai l.i.ế.m thử.
Điện  cúp, kem tan chảy từ lâu, mà cô vốn cũng chẳng còn vị giác.
Thật  chủ yếu là… ăn cho  cái “mùi tiền”.
【Đi thôi, tìm Thẩm Tri Ý,   cho cô nguyên cái siêu thị !】
Hệ thống .
“Được thôi.”
Lục Sảng Sảng lưu luyến đặt  quả đào  nhặt lên.
Hu hu hu… buffet miễn phí trong siêu thị cô cũng gặp  , đáng tiếc chẳng ăn nổi.
Hệ thống  đúng,  tranh thủ lúc đồ  hỏng mà dọn  hết.
 
Còn đạo đức ?
Một con thây ma như cô cần gì đạo đức!
【Cứu với! Ký chủ khác gì mấy bà cô nhặt ve chai !】
“Cậu  hiểu ,  là:
Nghi ngờ bà cô, thông cảm bà cô, và trở thành bà cô!”
Lục Sảng Sảng   khỏi siêu thị, liền  một con thây ma đuổi theo.
 
Cô siết chặt gậy bóng chày:
“Có chuyện gì?”
Đó là con to khỏe nhất trong đám.
Nó chặn  mặt cô, rút từ  lưng  một vật.
Lục Sảng Sảng suýt vung gậy, nhưng nhận  đó là một viên tinh hạch màu tím sẫm.
“Cho  ?”
Mắt Lục Sảng Sảng sáng rực.
 
Đại ca  là thây ma !
Lần   trung tâm thương mại, nhất định  “mua” vàng tặng  đại soái thi  a!
Đại ca thây ma gật đầu, nhét tinh hạch  tay cô    siêu thị.
Lục Sảng Sảng xúc động rơi lệ:
“Hệ thống, thấy ? Thây ma cũng  ‘hảo thi’ đó!”
【Là vì chúng  hấp thụ  tinh hạch.
Nghĩ , vì  chúng  xé cho cô một miếng thịt mà  đưa thứ vô dụng nhất?】
Cô cứng miệng:
“Chỉ đưa cho , tức là quý !”
【Có khi chúng xem cô là tiểu  đấy.】
Lục Sảng Sảng lờ , tiếp tục lên đường.
Cô tìm một chiếc xe, men theo con đường  dọn sạch, tiến về thành phố A.
Trên đường gặp vài thây ma chặn lối.
Ban đầu còn nhặt  tinh hạch , về  thì đều  lấy mất.
 
Chắc mấy đoàn xe  cũng  tác dụng của nó.
Hết cơ hội “hốt hàng tồn kho” , buồn thật!
Đến thành phố A, theo định vị hệ thống, cô  thẳng đến khu chung cư cao cấp ở trung tâm.
Nơi phồn hoa nhất giờ  thất thủ, thây ma  đường đông như chợ sớm.
Trời  chiều mà vẫn  hửng sáng.
Ban đêm thây ma càng nhanh nhẹn, nếu trời cứ tối mãi, loài  sẽ khốn đốn.
【Tòa 10, tầng 13, phòng 1303!】
Hệ thống phấn khích.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/chi-vi-di-ve-sinh-toi-tro-thanh-thay-ma/chuong-7-nhan-vat-chinh-mo-cua-ban-tay-vang-den-roi-day.html.]
Lục Sảng Sảng bước  tòa nhà, thang máy   phá, cửa mở toang lộ hố tối om, trong đó kẹt vài thây ma.
Thấy cô thò đầu , chúng gào lên mừng rỡ.
 
Cô rụt cổ :
“Xin  nha,  chỉ ngang qua.”
Lối thoát hiểm tầng 1  phá, xác thây ma  la liệt.
Trên đầu chúng   moi tinh hạch, thế là cô  tay…
Lại nhặt thêm mấy viên, he he!
Leo từng tầng, cô thấy nhiều cửa thoát hiểm  phá,   từng xảy  chuyện gì.
Có thây ma đến gần nhưng chỉ liếc một cái  bỏ .
Đến tầng 13, cửa thoát hiểm cũng  phá.
Cô lo nữ chính c.h.ế.t mất,  thì ước mơ thành  của cô xem như xong.
May , cửa 1303 còn nguyên.
Cô gõ cửa:
“Nữ chính mở cửa , bàn tay vàng của cô đến !”
 
Hệ thống từng cam đoan nữ chính là  ,  đ.â.m cô .
Gõ mãi  thấy trả lời, hệ thống nóng ruột:
【Hay là đá cửa ?】
Cô lắc đầu:
“Lỡ thây ma theo  thì toi cả ổ.”
【Vậy thì gõ cửa sổ!】
“Đây  nó là tầng 13 đấy!!!”
【Sợ gì, ngã cũng  chết!】
“ què thì !”
【Năng lượng khôi phục   tặng cô  gian nhỏ, chịu ?】
“Thần nguyện vì bệ hạ bỏ mạng!”
Phòng 1302  cướp phá, cửa  lỗ rìu, trong bừa bộn, chỉ còn tủ lạnh nguyên.
 
Cô tò mò mở ...
Ôi chao, hai xác  thối rữa  nhét , đầu một nam một nữ đặt giữa, mắt mở trừng trừng.
 
“Cạch!”
Cô đóng  ngay.
Khoan, cạnh nữ chính, lẽ nào cô   cứu họ?
Không đúng!
 
Cửa sổ 1302  đập, từ đây  thể sang ban công 1303.
Chết tiệt, nữ chính gặp chuyện?
Cô trèo , bám điều hòa, bò sang.
Giữa đường gặp hàng đinh thép, đúng là đề phòng  trèo qua, thông minh thật.
Cô liếc xuống độ cao mười mấy tầng, c.ắ.n răng bò tiếp.
Là thây ma, cô  sợ đau, chỉ khó khăn hơn.
Áp sát tường, nhích từng chút, mấy  suýt rơi, may mà  hệ thống nhắc.
Hệ thống cảm động:
【Khi  bộ năng lượng khôi phục,  sẽ cho cô thêm vài mẫu đất!】
Không    sắp chia tay , lòng cô chợt buồn…
Thây ma  nên  cảm xúc .
【Cố lên,  lưng cô là hy vọng nhân loại!】
Cô gõ cửa sổ:
“Nữ chính mở , bàn tay vàng giao tận nơi !”
Không ai đáp, cô dịch ,   bên trong.
Rèm trắng vén lên, nửa cái đầu phụ nữ ló .
Mái tóc vàng óng, gọn gàng giữa mạt thế.
【Ô hô! Chạy mau!】
Hệ thống hét lên.
Cô vội bò ngược , ngoái .
Chạm ngay đôi mắt lạnh như rắn độc trong đêm, sẵn sàng tấn công bất cứ lúc nào.
Rèm trắng khẽ lay, nhờ ánh trăng mờ, thanh đao dài trong tay  con gái hiện rõ  mắt cô.