Lục Sảng Sảng ngửi thấy mùi m.á.u ngọt ngào, trong lòng  chút do dự.
Uống  thì liệu sẽ khiến quá trình tử thi hóa nặng hơn,  giúp  thể hồi phục nhanh hơn?
Cô sợ rằng một khi  dính  m.á.u tanh, sẽ biến thành quái vật chỉ  ăn thịt .
 
 
“Uống !”
Thẩm Tri Ý thúc giục.
 
 
“Lỡ uống xong  hóa thây ma thì ?”
Lục Sảng Sảng lo lắng hỏi.
 
 
Thẩm Tri Ý mặt mày đau khổ:
“Không còn thời gian nữa  Sảng Sảng, đường  về quá xa !”
 
 
“   , cô tin  !”
Lục Sảng Sảng cố gắng thuyết phục, nhưng thật sự    mở miệng thế nào.
Chẳng lẽ  với Thẩm Tri Ý rằng thật  cô  thể dùng tinh hạch để hồi phục?
 
 
“Sảng Sảng, cô tuyệt đối   chết!”
Thẩm Tri Ý nắm c.h.ặ.t t.a.y cô, ép m.á.u lên bên miệng cô.
 
 
"Cứu mạng hệ thống ơi! Lỡ   kiềm chế nổi, cắn luôn Thẩm Tri Ý thì ?"
 
 
【Hừ! Cho dù  tự bạo  cũng  tách khỏi cô!】
 
 
Cô bĩu môi, xoay nắp lọ,  đầu vứt  trong  gian.
 
 
Thẩm Tri Ý sững :
“Lục Sảng Sảng! Cô coi  là ngốc chắc?”
 
 
Cô gượng .
Thẩm Tri Ý cắn môi, đau khổ :
“Sảng Sảng!    cô biến thành quái vật đó .
Cảm giác  thây ma xé xác   từng trải qua .
  từng kể với cô, thật    c.h.ế.t một .
  Lục Kiều Kiều và Cố Minh Viễn chính tay đẩy  bầy thây ma.
Khi bọn chúng xé toạc bụng , moi r.u.ộ.t gan  mà  vẫn còn sống.
 tận mắt  chúng nhai nuốt nội tạng của .
Cả cánh tay, chân, từng miếng thịt    gặm sạch, đến khi não   móc  mới  giải thoát!
Cho nên Sảng Sảng, cho dù cô  tin  ,  tuyệt đối    cô biến thành loại quái vật đó.
Nếu thế  sẽ  rơi  tình cảnh buộc  g.i.ế.c cô...”
 
 
Cô mím môi,  ngờ kiếp  Thẩm Tri Ý c.h.ế.t thảm như .
Hệ thống vẫy khăn tay  lóc:
【Nghe mà thương tâm, thấy mà nhỏ lệ!】
 
"Hu hu, may mà  mê  vệ sinh, cửa nhà vệ sinh  bảo vệ  thể !
Thần phân quả nhiên luôn che chở cho mỗi cô bé   nặng!"
 
【...... Cái    thần phân, là tà môn thì !】
 
 
“  , cô tin  !”
Cô nghiêm túc .
Cô chuẩn  dựng lập hình tượng “hệ chữa trị” .
 
 
Không ngờ Thẩm Tri Ý   chằm chằm  vết thương  chút biến hóa, ánh mắt lóe sáng:
“Sảng Sảng, lẽ nào... cô là thây ma?”
 
 
Sau lưng cô lạnh buốt.
Hay lắm, cái gì cũng  cô  đoán  !
Hệ thống thì thầm bên tai cô  ?
 
 
“Làm gì !”
Lục Sảng Sảng lập tức phủ nhận.
 
 
Thẩm Tri Ý vuốt cằm suy nghĩ:
“Hôm nay  nhét chân cô  bánh xe mà cô chẳng thấy đau.
Với  cô gầy quá, gầy đến mức giống thây ma cấp thấp.
Vết thương của cô bao lâu nay chẳng  đổi.
Hơn nữa, thây ma vương  dễ dàng  cô dẫn dụ, cô còn  thể g.i.ế.c  nó.
Cô  thể   bầy thây ma tự do, mà chỉ     cô   dị năng giả tam hệ.
Nếu cô là thây ma thì tất cả đều hợp lý.”
 
 
Lục Sảng Sảng mồ hôi tuôn như mưa.
 
 
“Vậy thì...”
Thẩm Tri Ý ánh mắt chắc nịch.
“Cô chính là thây ma vương!”
 
 
“Không...  thế! Cô thật  mắt !”
Lục Sảng Sảng lập tức đổi giọng.
Được thiên mệnh chi tử công nhận là thây ma vương?
Vậy cô  thể  thế luôn thây ma vương?
 
 
“Ồ?”
Sắc mặt Thẩm Tri Ý lập tức  đổi.
“Vậy cô chứng minh , cô là thây ma?”
 
 
Lục Sảng Sảng:
“Chị em ! Không  cô   là thây ma ?
Còn bắt  tự chứng minh nữa?
Hay là...  cắn cô một cái?”
 
 
“ chỉ dọa cô thôi, ai ngờ cô  thừa nhận thật!”
Thẩm Tri Ý véo vết thương của Lục Sảng Sảng.
 
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/chi-vi-di-ve-sinh-toi-tro-thanh-thay-ma/chuong-91-he-thong-thi-tham-ben-tai-co-noi-cho-co-biet-sao.html.]
Vết thương   cô nhanh chóng khép  với tốc độ mắt thường  thấy.
Lục Sảng Sảng dứt khoát mặc kệ, chẳng buồn giải thích:
“Cô cứ từ từ đoán !”
 
 
Dù , đợi đến khi căn cứ nghi ngờ cô là thây ma, thì cơ thể cô    hồi phục dáng , những kiểm tra  sẽ vô dụng.
Đến lúc đó, kẻ tố cáo cô mới  nghi ngờ là  mưu đồ riêng.
Cũng tiện thể nhân cơ hội , thử thăm dò thái độ của Thẩm Tri Ý.
Nếu cô  dám bán  cô, cho dù chịu áp lực hệ thống cô cũng sẽ lôi cô  xuống nước, biến thành đồng loại!
 
 
【Cô quả là tâm tư thâm trầm!】
Hệ thống than thở.
 
"Không  nha!  chỉ là cô bé đơn thuần thôi mà!"
 
 
Thẩm Tri Ý  thể  ngần ngại rạch m.á.u cứu cô.
Cô cũng tin Thẩm Tri Ý   loại  đó.
 chừa đường lui cho  vẫn là an  nhất.
 
 
“Cô thật sự  chứ?”
Thẩm Tri Ý đánh giá  thể Lục Sảng Sảng, ngoài quần áo rách bẩn, da dẻ    lành .
Lục Sảng Sảng gật đầu.
 
 
“Thế   cô  cái gì?
 còn tưởng cô sắp  lây nhiễm cơ!”
Thẩm Tri Ý nhấn ga, lái xe địa hình hướng về căn cứ.
 
 
Lục Sảng Sảng nghĩ một chút,  thành thật đáp:
“Vì cô  thiêu  .”
 
 
“Gì cơ?”
Thẩm Tri Ý há hốc mồm, ngẩn .
 
 
“Bà  là  .”
Lục Sảng Sảng nhắc đến con nữ thây ma  định tấn công .
 
 
Thẩm Tri Ý sững sờ:
“Tên Lý Lạc đó biến thái đến mức lấy   thú nuôi?”
Cô nhớ  mấy con thây ma ,   đều  xích sắt trói buộc.
Nếu  nhờ , với cấp bậc của chúng,  sớm nhảy lên nóc xe .
 
 
Lục Sảng Sảng lấy  một viên tinh hạch màu cam.
Thẩm Tri Ý  thoáng qua, suýt thì đánh lái lệch:
“Má ơi? Màu cam!”
 
 
“Đây là sản phẩm mạnh nhất của chúng.
Mục tiêu của Lý Lạc chính là  và cô.
Chỉ cần một trong hai  chúng   con thây ma  ăn, sẽ  tinh hạch màu đỏ  đời.
Tiếc rằng    dị năng giả tam hệ.”
Lục Sảng Sảng giải thích.
Cô kể thêm về dị năng của Lý Lạc, chắc   cũng dựa  đó để giả   thường.
 
 
“Nghĩ đủ cách, cuối cùng   tính  rằng cô là thây ma!”
Thẩm Tri Ý cảm thán.
 
 
Lục Sảng Sảng xoay viên tinh hạch trong tay:
“Nói chính xác thì, là thây ma vương.”
 
 
Thẩm Tri Ý đột ngột đạp phanh, may mà cô thắt dây an  nên  đập đầu  kính.
 viên tinh hạch trong tay  lăn xuống đất.
Xe dừng  định, cô vội cúi xuống nhặt, cất    gian.
Ai cũng đừng hòng tách cô với tinh hạch !
 
 
“Sao ?”
Lục Sảng Sảng ngẩng đầu hỏi.
 
 
Thẩm Tri Ý hít một  sâu:
“Thây ma vương?”
 
 
“Làm gì mà căng thẳng thế?
Cô nên thấy vinh hạnh mới đúng,  một  bạn là thây ma vương đó.”
Lục Sảng Sảng tựa lưng  ghế.
 
 
Ánh mắt cô dõi  phía ,và bỗng nhiên nhận , chữ “thây ma vương” trong miệng Thẩm Tri Ý   đang  cô.
Vì ngay  đầu xe, một bóng dáng khổng lồ đang  đó.
Da thịt và cơ bắp quen thuộc, cùng khuôn mặt dữ tợn quen thuộc.
Chân cô run rẩy  ngừng.
 
 
"Hệ thống,  hỏi thật, cái “hack” của   tác dụng gì  đây?"
Rõ ràng cô  cố tình né để khỏi gặp Thây ma vương mà!
 
 
【 cam đoan   trục trặc gì hết!】
Hệ thống quả quyết.
 
 
Cô chắp tay:
"Biết , kiếp  sẽ chú ý hơn!"
 
 
“Có thể bảo nó tránh  ?”
Thẩm Tri Ý liếc sang cô, ngập ngừng hỏi.
 
 
Chân cô run bần bật, nhưng miệng thì cứng như thép:
“Không vấn đề!
Đây là tiểu  của , chắc nó tới báo cáo.
 xuống một chuyến!”
 
 
Thẩm Tri Ý  chằm chằm đôi chân run như cầy sấy của cô, đầy hoài nghi.