Lục Sảng Sảng nhảy xuống xe.
Bóng dáng cao lớn của đối phương chặn ngay  mặt cô, ánh mắt    cô, mà lẳng lặng dừng   trong xe.
 
 
“Đi với !”
Lục Sảng Sảng khẽ ho một tiếng,   con ngõ tối tăm.
Thây ma vương liếc  Thẩm Tri Ý,  sải bước theo  Lục Sảng Sảng.
 
 
Lục Sảng Sảng tìm một chỗ khuất, dựa  tường, hỏi Thây ma vương:
“Anh  gì? Còn dám chắn xe   mặt bao ?”
Dù “bao ”  chỉ  mỗi Thẩm Tri Ý.
 
 
Thây ma vương l.i.ế.m môi,  trả lời, mà  về phía Thẩm Tri Ý:
“Cô  thật thơm!”
 
 
Lục Sảng Sảng: …
“Thế còn ?”
Cô lắc lắc quần áo, lập tức tỏa  một mùi khó tả.
 
 
Mặt Thây ma vương nhăn nhó,  bỗng :
“Lục Sảng Sảng, chẳng lẽ cô cho rằng chỉ cần ị trong túi quần thì   nhận  cô ?”
 
 
Lục Sảng Sảng bĩu môi:
“Mùi   khác ,   nhận  ?”
 
 
“ luôn theo dõi căn cứ, cô  lúc nào,  gì,  đều  hết!”
 
 
Lục Sảng Sảng: …
Cũng rảnh ghê!
 
 
“Thôi  , rốt cuộc   thế nào?”
Cô dứt khoát  bệt xuống đất.
Thây ma vương chỉ cúi đầu  cô,   gì.
 
 
Lục Sảng Sảng gãi đầu,  hỏi:
“Thế còn Từ Lục?”
 
 
Thây ma vương huýt sáo một tiếng, một con thây ma nhanh nhẹn nhảy đến,  lặng lẽ  lưng .
Lục Sảng Sảng quan sát, cơ thể   biến dạng kỳ quái, gương mặt trở nên dữ tợn, chỉ còn vài nét quen thuộc để nhận .
 
 
Đôi mắt Từ Lục đen ngòm, gần như chẳng thấy chút lòng trắng nào.
Hắn  Thây ma vương khống chế, nhưng vẫn giữ trí giác.
Vừa  thấy Lục Sảng Sảng, đáy mắt lập tức tràn đầy ghét bỏ cùng thù hận quen thuộc.
 
 
“Hi!”
Lục Sảng Sảng vẫy tay chào.
Từ Lục lườm một cái,  thèm để ý.
 
 
Lục Sảng Sảng nhặt cành cây chọc  tai .
Từ Lục trừng mắt, nhưng  thể bất động, chỉ  thể phẫn nộ cảnh cáo bằng ánh mắt.
 
 
“Lục Sảng Sảng!”
Thây ma vương gọi cô.
 
 
Lục Sảng Sảng thản nhiên cắm cành cây  mũi Từ Lục,   đầu:
“Gì thế?”
 
 
“ bảo cô g.i.ế.c Kỳ Du, tại  đến giờ  vẫn còn sống?”
Ánh mắt Thây ma vương lạnh lẽo.
 
 
Lục Sảng Sảng  lấy cành cây chọc  lỗ mũi bên  của Từ Lục.
“ đánh   !”
Cô thành thật .
 
 
Hơn nữa, cô   việc cho hệ thống, cho căn cứ, giờ còn cho cả Thây ma vương, cũng  xếp hàng chứ?
Mà Thây ma vương trả lương chỉ đủ bù thương tích  tự gây  thôi.
 
 
Thây ma vương hừ lạnh:
“Lúc cô đ.â.m  thì   như thế?”
 
 
Lục Sảng Sảng: …
Là hệ thống bảo  đâm!
Anh tìm nó mà hỏi !
Hệ thống im thin thít.
Cô thầm mắng nó hèn nhát,   còn thề son sắt bảo sẽ  để cô  bắt nạt cơ mà.
 
 
“Giết Kỳ Du,  đó lừa cả lãnh đạo căn cứ !”
Giọng điệu Thây ma vương  cho phép cự tuyệt.
 
 
Lại giao nhiệm vụ nữa?
Lãnh đạo căn cứ?
Đến phó lãnh đạo cô còn  gặp mặt!
Thây ma vương đánh  c.h.ế.t Kỳ Du, còn mong cô  …
 
 
Lục Sảng Sảng ngoan ngoãn cúi đầu:
“Được!”
 
 
Thây ma vương cúi xuống ngửi cô,  khẩy:
“Lần  đừng dùng mấy trò hề  để tránh .
Dù cô  biến thành phân, thì cũng  bò dậy  việc cho !”
Lục Sảng Sảng nghẹn lời, quả nhiên, bò ngựa thì   cũng vẫn là bò ngựa.
 
 
Hắn vùi mặt  cổ cô, giọng trầm thấp:
“Sao cô hồi phục nhanh thế?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/chi-vi-di-ve-sinh-toi-tro-thanh-thay-ma/chuong-92-khong-phai-la-khong-biet-cuoi-sao.html.]
Nói   há miệng cắn mạnh  vai cô.
 
 
Lục Sảng Sảng tuy  thấy đau, nhưng với sức của Thây ma vương, vai cô chắc chắn thủng một lỗ.
May mà  biến  thành , nếu   phí mất tinh hạch.
Tốt lắm! Giờ lương Thây ma vương xuống âm luôn .
 
 
Hắn chỉ cắn một cái liền buông , hài lòng  cơ thể cô dần biến đổi,    là mùi của .
Lục Sảng Sảng  dám phản kháng, chỉ lẳng lặng cúi đầu.
Vô tình thoáng thấy vẻ mặt chế giễu của Từ Lục, trong lòng cô  sợ  tức, cuối cùng cũng tìm  chỗ trút giận.
Đánh   Thây ma vương, nhưng chẳng lẽ  thể bắt nạt Từ Lục ?
 
 
Cô xoa cổ, tội nghiệp  Thây ma vương, chỉ tay  Từ Lục:
“Có thể bắt  ăn phân cho  xem ?”
Mặt Từ Lục vốn  xanh, nay còn xanh hơn.
 
 
Lục Sảng Sảng nhe răng trêu chọc:
“Cười  chứ? Sao   nữa? Chẳng  thích  ?”
 
 
Ánh mắt Thây ma vương lướt qua hai , chau mày suy nghĩ một hồi,  :
“Cũng    .”
 
 
Mắt Lục Sảng Sảng sáng lên, bỗng thấy Thây ma vương  thiện hẳn.
Quả thật, bản  chịu khổ thì khó chịu, nhưng   khác chịu khổ  thấy hả lòng.
 
 
“ mà,   tìm một bãi?”
Thây ma vương hỏi.
 
 
Khóe môi Lục Sảng Sảng co giật.
Giờ da cô  bắt đầu xanh,   cũng chẳng ị  nổi.
Về bảo Thẩm Tri Ý ?
Người  chắc chắn sẽ nghĩ cô  ăn thật.
 
 
“Vậy  cần tinh hạch của ,  thế mới đánh  Kỳ Du!”
Cô đổi ý.
 
 
Thây ma vương xoa cằm nghĩ ngợi,  lắc đầu:
“Không !”
 
 
“Tại ?”
 
 
“Hắn còn hữu dụng với !”
 
 
Lục Sảng Sảng  Thây ma vương,   Từ Lục, hiểu :
“Biết ngay mà,  thích cái khẩu vị .”
 
 
Thây ma vương: “???”
 
 
“Đừng  năng bậy bạ!”
Từ Lục rốt cuộc  nhịn  mà quát, nhưng  mở miệng liền  Thây ma vương tát lệch mặt.
 
 
Thây ma vương liếc , lạnh giọng:
“Câm miệng!”
 
 
Lục Sảng Sảng chạm  má, thầm may mắn.
Cũng còn hơn   vả, nếu  chắc đầu cô  bay luôn .
So với Từ Lục,  chỉ  cắn một phát… mà thôi.
Không ,  ,  là hệ tự chữa lành!
 
 
“Tinh hạch màu cam của cô ?”
Thây ma vương đột nhiên hỏi.
 
 
Lục Sảng Sảng rùng .
Định nhắm đến tinh hạch của cô ?
Thế thì đánh cô luôn  còn hơn!
 
 
“  cô  lấy !”
 
 
Cô rụt cổ như chim cút,  dám lên tiếng.
Thây ma vương hừ lạnh:
“Sợ  cướp ?
Cô nghĩ    chỗ đó  tinh hạch cam ?
 chỉ  xem liệu cam  biến thành đỏ   thôi.
Không ngờ dị năng giả mà cô nuôi  chính là kẻ ăn nó.
Đáng tiếc…”
 
 
“Ồ.”
Lục Sảng Sảng thở phào.
Không cướp thì thôi, cô  tự nguyện lao động  công cho tư bản!
 
 
“ mà…”
Thây ma vương  cau mày.
 
 
Lục Sảng Sảng lập tức cảnh giác:
“ mà cái gì?”
 
 
“ mà bên chúng vẫn còn một tên thây ma  tinh hạch vàng.
Tên phế vật đó vô dụng,   thể  thế, thử xem liệu thây ma  thể tiến hóa  tinh hạch đỏ  .”
 
 
Lục Sảng Sảng thở phào,  sực nhớ:
Ba tên  Lý Lạc giam giữ, một  Thẩm Tri Ý giết, một  cô giết,  còn một tên nữa.
 
 
“Anh    đến nữ thây ma  đấy chứ?”
Cô dè dặt hỏi.