Chương 2
 
Phần dữ liệu cốt lõi và thí nghiệm chính cho luận án  nghiệp thật   xong từ lâu, còn  chỉ là vá víu và  nốt thôi.
 
Giờ thì  , coi như rảnh hẳn.
 
Chiều hôm ,  nhanh gọn đóng nốt thùng đồ cá nhân, niêm phong, mang về ký túc xá.
 
Xong xuôi,  lấy điện thoại đặt một tấm vé xem biểu diễn cá heo, thứ  ước ao bấy lâu mà chẳng  thời gian .
 
Ngồi trong khán đài,  huấn luyện viên và cá heo phối hợp ăn ý, xung quanh là tiếng reo vui của lũ trẻ,  lâu lắm mới thấy một cảm giác thư thái thuần khiết như .
 
 WeChat của phòng lab thì  hề yên ả.
 
Tối đến, điện thoại rung liên hồi.
 
Mở , trong nhóm dự án mới, Lưu Vĩ  bắt đầu  lệnh:
 
“@Tất cả thành viên: từ ngày mai, mỗi  mỗi ngày đều  nộp báo cáo tiến độ, ghi chi tiết các bước thí nghiệm, t.h.u.ố.c thử  dùng và kết quả sơ bộ; gửi  email của   22:00 mỗi tối.”
 
“Mỗi tuần, mỗi    thành ít nhất ba vòng thí nghiệm đầy đủ. Sau khi tổng hợp dữ liệu, nộp cho  duyệt  tối Chủ nhật.”
 
“Việc sử dụng thiết  thí nghiệm  báo cáo và xin phép   một ngày. Không  tự ý dùng các máy móc lớn khi   cho phép.”
 
Tin nhắn riêng của đàn chị lập tức nhảy tới, chữ nào chữ nấy đều toát lên sự bực bội kìm nén  nổi:
 
“[Ảnh chụp màn hình] Hiểu Hiểu, em xem ! Anh  thật coi  như vua ! Việc thì đẩy hết cho  khác, bản  thì lượn lờ trong phòng thí nghiệm, chỉ tay năm ngón,   mấy câu sáo rỗng, chẳng giúp ích  gì!”
 
“Hôm nay còn bắt chị rửa đống cốc thủy tinh mà   tích cả mấy ngày trời! Dựa  cái gì chứ!”
 
Qua màn hình thôi mà   tưởng tượng  gương mặt phồng má tức tối của chị .
 
“Chị đừng tức nữa. Việc nào  thuộc trách nhiệm thì cứ thẳng thắn từ chối. Không cần  để tâm. Bản  chị cũng bận  ít .”
 
Bên  gõ  lâu, cuối cùng mới gửi  một tin:
 
“Haizz, chị chỉ thấy ấm ức  cho em thôi! Hiểu Hiểu, Chu Chấn Hoa nhắm  em trắng trợn thế , cướp công trình nghiên cứu của em, em thật sự  định  gì ? Có cần báo cho giáo sư Lý ?”
 
  dòng chữ , từ tốn gõ  hồi đáp:
 
“Không cần vội. Giáo sư Lý vẫn đang ở nước ngoài tham dự hội nghị học thuật quan trọng. Chuyện nhỏ thế ,  cần thiết   phiền ông .”
 
Sáng thức dậy, ánh nắng xuyên qua kẽ rèm hắt  phòng.
 
Lần đầu tiên,   còn đúng bảy giờ lao ngay tới phòng thí nghiệm nữa.
 
Chậm rãi rót cho  một ly sữa, màn hình điện thoại sáng lên, là tin nhắn WeChat của đàn chị gửi tới.
 
“Hiểu Hiểu, sáng nay Chu Chấn Hoa ở phòng lab mỉa mai châm chọc,      đá khỏi dự án  lộ nguyên hình, lười chảy thây, chẳng  chút cần cù  tự giác nào của dân  nghiên cứu. Thiếu điều  thẳng  chứng minh nhân dân của em  thôi!”
 
 nhấp một ngụm sữa, nhắn :
 
“Cứ để ông  , đừng để tâm.”
 
Sau đó tắt điện thoại, định bụng ngủ thêm một giấc thoải mái.
 
Thế nhưng  ngủ bao lâu, chuông điện thoại réo inh ỏi kéo  tỉnh dậy.
 
Mơ màng bắt máy, lập tức  thấy giọng Chu Chấn Hoa đầy hoảng loạn và tức tối:
 
“Lý Hiểu Hiểu! Mấy thiết   bàn em  ?!
 
Máy ly tâm, máy PCR, còn cả bộ thao tác hiển vi! Tất cả   hết ?!   lật tung cả phòng thí nghiệm vẫn  thấy!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/chi-vi-quen-rua-mot-ong-nghiem-toi-bi-thay-duoi-khoi-nhom-nghien-cuu/chuong-2.html.]
 
 dụi mắt, cất giọng chậm rãi:
 
“Thầy Chu, thiết  mất, vì  thầy  nghĩ ngay đến em  tiên?”
 
Đầu dây bên  khựng  một thoáng,  đó giọng càng thêm tức tối:
 
“Không  em thì còn ai nữa?! Hôm qua em là  cuối cùng rời khỏi! Không  em động tay động chân, chẳng lẽ thiết  tự mọc chân chạy ?!”
 
“Thầy Chu”  chậm rãi  dậy,  đều đều:
 
“Đồ  thấy, thầy nên kiểm tra nhật ký sử dụng thiết  và danh sách mua sắm , hoặc hỏi thử các bạn khác  mượn .”
 
“Mới sáng sớm  gọi điện chất vấn một    loại khỏi nhóm dự án, thầy  thấy…    hợp lắm ?”
 
Giọng điệu thong thả, thậm chí còn pha chút vô tội của ,   châm ngòi cơn giận dữ của ông .
 
“Lý Hiểu Hiểu em đừng  giở trò với !!  nghi ngờ em vì  đá khỏi dự án mà bất mãn, cố ý phá hoại tài sản phòng thí nghiệm! Còn  thể là ăn cắp!”
 
“  cho em , lập tức đến đây giải thích rõ ràng cho !”
 
 khẽ bật :
 
“Thầy Chu, cáo buộc  nghiêm trọng quá . Không  bằng chứng,  thế…    ạ?”
 
“Không  bằng chứng? Nghi ngờ của  chính là bằng chứng lớn nhất .”
 
“ cho em mười phút, nếu  xuất hiện, đừng trách  áp dụng biện pháp cưỡng chế!  sẽ báo cảnh sát!!”
 
Chu Chấn Hoa gần như gầm lên  dập máy cái rầm, để  tiếng tút tút dồn dập.
 
 đặt điện thoại xuống, ngáp dài, xoay  định ngủ tiếp.
 
Không ngờ mười mấy phút , điện thoại  đổ chuông dồn dập.
 
Là đàn chị gọi tới, giọng chị hạ thấp đầy hốt hoảng:
 
“Hiểu Hiểu! Không xong ! Chu Chấn Hoa… ông  thực sự gọi cảnh sát tới phòng lab ! Em mau qua đây !”
 
  vội vàng mà thong thả  ngoài ăn sáng xong mới chậm rãi  về phía phòng thí nghiệm.
 
Điện thoại rung liên hồi trong túi,  cần  cũng  là Chu Chấn Hoa gọi.
 
Khi  lững thững tới chân tòa nhà của viện, thì  thấy đàn chị   chờ từ lâu, sốt ruột đến mức    .
 
Vừa thấy , chị lập tức lao tới:
 
“Hiểu Hiểu, cuối cùng em cũng đến ! Chu Chấn Hoa ở   gần như phát điên, cảnh sát vẫn còn đó. Em… em lát nữa cẩn thận, đừng  cứng đầu đối chọi nhé!”
 
 giơ tay  dấu OK, vẻ mặt thoải mái, bước lên cầu thang.
 
Vừa bước  phòng thí nghiệm,  thấy bầu  khí căng như dây đàn.
 
Chu Chấn Hoa sốt ruột     trong phòng, hai cảnh sát mặc đồng phục  một bên.
 
Những  khác trong phòng đều cúi đầu giả vờ bận rộn,  ai dám thở mạnh.
 
Vừa  thấy , mắt Chu Chấn Hoa liền đỏ ngầu, ông  lao thẳng tới:
 
“Lý Hiểu Hiểu! Em  xem! Nhìn xem bàn thí nghiệm của em ! Trống trơn cả !”
 
“Thiết  ?! Em đem mấy thiết    ?!”