Chương 5
 
Ông   than thở,  vẻ đau lòng lắm:
 
“  ngờ, Lý Hiểu Hiểu vì  mà sinh nhiều cảm xúc tiêu cực. Không những  phối hợp phần công việc , ngay cả thiết   tên cá nhân cũng  chịu cho mượn để xử lý tình huống. Lần , ngay cả vật liệu chủ chốt cần gấp để thí nghiệm cũng… Haizz,  thật  nghĩ em   thiếu tinh thần tập thể đến …”
 
Vừa , Chu Chấn Hoa  lén quan sát sắc mặt giáo sư Lý.
 
Lông mày giáo sư Lý càng lúc càng nhíu chặt, gương mặt cũng sa sầm .
 
Trong lòng Chu Chấn Hoa mừng thầm, cho rằng thời cơ  chín muồi.
 
Đột nhiên, “BỐP!” một tiếng vang giòn, giáo sư Lý đập mạnh bàn.
 
“Hồ đồ!”
 
Chu Chấn Hoa suýt  kìm nổi vẻ đắc thắng, cứ ngỡ giáo sư sẽ  sang trách mắng .
 
Nào ngờ, giáo sư Lý nghiêng , trừng mắt quát, ngón tay chỉ thẳng … chính ông .
 
“Chu Chấn Hoa,  đúng là hồ đồ!”
 
Nụ   mặt Chu Chấn Hoa cứng đờ,   hóa đá.
 
Ông  lắp bắp:
 
“Giáo… giáo sư Lý… thầy… thầy   nên trách Hiểu Hiểu ? Em …”
 
“  chính là Chu Chấn Hoa  đấy!”
 
Giáo sư Lý tức đến nỗi giọng vọt lên tám độ:
 
“Đây là dự án Quỹ Khoa học Tự nhiên cấp quốc gia! Thành viên chủ chốt  thể   là  ?! Ai cho  cái quyền đó?!   giai đoạn mấu chốt,   đuổi  nắm giữ trọng tâm công việc  ngoài?! Anh nghĩ cái gì trong đầu ?!”
 
Chu Chấn Hoa c.h.ế.t lặng, miệng há hốc, mặt lúc đỏ bừng lúc trắng bệch, nửa chữ cũng   .
 
Giáo sư Lý vẫn còn  nguôi giận:
 
“Mau xin  Hiểu Hiểu ngay!”
 
“Xin… xin ? Dựa  cái gì?!”
 
Chu Chấn Hoa  kinh  giận,  mặt đầy vẻ uất ức và bất phục.
 
  cảnh tượng như một vở hề  mắt, rốt cuộc  nhịn , bật .
 
Đặt đũa xuống,  chậm rãi xoay mặt,  thẳng Chu Chấn Hoa.
 
 mỉm , chậm rãi cất tiếng:
 
“Thầy Chu, cái tên Lý Vân Hải… thầy còn nhớ ?”
 
Chu Chấn Hoa thoáng sững , bản năng lục tìm trong trí nhớ.
 
Vài giây , ông  chợt bừng tỉnh, thất thanh:
 
“Lý Vân Hải… chẳng  là ông chủ công ty công nghệ sinh học sản xuất môi trường nuôi cấy Tinh Hải–III cùng mấy loại t.h.u.ố.c thử quan trọng khác ? Giá cả thì cứng ngắc, cao  tưởng nổi?!”
 
“Ừm, trí nhớ thầy Chu cũng  tệ nhỉ.”
 
 khẽ , tung  cú đ.á.n.h chí mạng cuối cùng:
 
“Ông  là ba em.”
 
Chu Chấn Hoa như  sét đánh, cả  hóa đá tại chỗ.
 
Sắc m.á.u  mặt ông  trong nháy mắt biến mất, chỉ còn  sự trắng bệch đến đáng sợ.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/chi-vi-quen-rua-mot-ong-nghiem-toi-bi-thay-duoi-khoi-nhom-nghien-cuu/chuong-5.html.]
Lúc , giáo sư Lý lạnh lùng lên tiếng:
 
“Chu Chấn Hoa,  tưởng  vì  năm đó  kiên quyết giữ ý kiến, giao dự án cấp quốc gia quan trọng thế  cho một nghiên cứu sinh năm hai? Chỉ vì Hiểu Hiểu thao tác chuẩn, đầu óc linh hoạt thôi ư?”
 
“Quan trọng hơn, chính là công ty gia đình cô  đồng ý cung cấp dài hạn,  định,  giới hạn, với mức giá bằng với chi phí sản xuất, thậm chí còn thấp hơn cả chi phí sản xuất tất cả những loại môi trường nuôi cấy và t.h.u.ố.c thử tốn kém nhất cho dự án !”
 
“Không  điều kiện đó, dự án của chúng  ngay từ đầu   thể khởi động! Anh nghĩ khoản kinh phí của  chịu nổi giá thị trường chắc?!”
 
Chu Chấn Hoa   sụp đổ,  thể loạng choạng, suýt ngã   vững.
 
  gương mặt xám ngoét của ông ,   dậy, đảo mắt  quanh đám  trong phong lab, tất cả đều nín thở, lặng im như tượng.
 
“Thầy ,  một chuyện, e rằng mấy bạn trong phòng thí nghiệm  dám mở miệng,  để em  họ .”
 
“Mấy ngày qua em quan sát thấy, thầy Chu mượn danh quản lý dự án để bắt các bạn trong lab  vô  việc vặt cho ông .”
 
“Chu Chấn Hoa! Những gì Hiểu Hiểu   đúng ?!”
 
Chu Chấn Hoa vẫn còn giãy giụa trong tuyệt vọng, môi run rẩy:
 
“Không…  ! Cô …  bừa…”
 
Thế là những nghiên cứu sinh trong lab  chịu đựng quá lâu rốt cuộc   một cái,  đồng loạt  lên, từng  một lấy hết dũng khí để  :
 
“Giáo sư , những gì Hiểu Hiểu    đúng…”
 
“Thầy Chu thật sự  nhiều  bắt em  đón con ông … ít nhất hơn mười .”
 
“Em  dắt ch.ó giúp ông  suốt ba tháng.”
 
“Cuối tuần đều  ép qua nhà thầy Chu dạy kèm Toán, Tiếng Anh cho con ông . Ông  còn  nếu   thì sẽ  ký xác nhận cho em…”
 
Chu Chấn Hoa mặt cắt  còn giọt máu, rũ xuống ghế như kẻ  mất hồn.
 
Giáo sư Lý giận dữ chỉ thẳng  mặt ông , quát lớn:
 
“Phòng thí nghiệm của   chứa nổi một kẻ chèn ép, bóc lột sinh viên như !”
 
“Từ ngày mai,  thu dọn đồ đạc  cút ngay cho !”
 
Lời của giáo sư Lý như bản án cuối cùng, chặt đứt con đường học thuật của Chu Chấn Hoa.
 
Trán ông  rịn đầy mồ hôi.
 
Thấy  sắp  bại danh liệt, trong lúc quẫn bách, ông  như chợt nghĩ  điều gì.
 
Ngẩng phắt đầu lên, ánh mắt tràn đầy cầu cứu:
 
“Giáo sư Lý! Thầy  thể chỉ  lời một phía của cô  ! Cho dù… cho dù cách quản lý của     thỏa đáng, nhưng thành quả dự án là thật sự!”
 
“ và Lưu Vĩ  đạt  đột phá! Dữ liệu đều  chỉnh lý xong, bản thảo cho bài báo cũng  !”
 
Ông  vội túm lấy Lưu Vĩ  mặt lúc  cũng trắng bệch  kém, kéo    , thúc giục dồn dập:
 
“Lưu Vĩ! Mau! Lấy cái PPT  chuẩn  cho giáo sư xem! Cho giáo sư thấy thành quả của chúng  thời gian qua!”
 
Bị đẩy , Lưu Vĩ lóng ngóng bật máy tính xách tay, nối  máy chiếu trong phòng riêng.
 
Đôi tay run cầm cập, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng  trán.
 
Màn hình sáng lên, tiêu đề và tóm tắt của bản thảo hiện  rõ ràng.
 
Chính là công trình dựa  phần lớn dữ liệu mà    thành từ .
 
Đàn chị tức đến đỏ bừng cả mặt,  bàn nắm c.h.ặ.t t.a.y , thì thầm run giọng:
 
“Hiểu Hiểu! Bọn họ quá đê tiện ! Đây rõ ràng là tâm huyết của em! Vậy mà bọn họ dám trắng trợn cướp ? Làm  bây giờ?!”