Mãi một lúc  mới trả lời: 【Em nghĩ ,  là  cứ giữ lấy . Anh tiêu tiền nhiều chỗ mà, lỡ  ăn mà  đủ tiền thanh toán thì khó coi lắm.】
 
 
Giang Vấn Chu: “…” Em lo xa ghê.
 
 
Anh "chậc" một tiếng, hỏi cô: 【Thật sự  cần?】
 
 
Gửi  một lát ,  mới thấy cô trả lời bằng một biểu tượng cảm xúc gật đầu ngoan ngoãn, nhất thời    kìm  "chậc" một tiếng.
 
 
Giang Vấn Chu: 【Vậy  thật sự  đưa nữa nhé?】
 
 
Tề Mi: 【Đưa em cũng  tác dụng gì , trừ khi chúng  cùng  ngân hàng đổi thông tin thẻ, biến nó thành của em, nhưng phiền phức lắm.】
 
 
Cũng đúng, thông tin vẫn là của , mật khẩu  đổi, thật  dù   dùng tiền thì cô cũng  , trừ khi cô  thể kiểm tra  dư liên tục, nhưng mà…
 
 
Giang Vấn Chu nhướng mày, đây là sự cẩn trọng đơn thuần,  là mượn cơ hội thăm dò? Anh cảm nhận  mùi vị quen thuộc.
 
 
Giang Vấn Chu: 【Vậy thì  thôi,  hỏi ngân hàng xem buổi trưa   việc , mai   luôn.】
 
 
Tề Mi  thấy câu ,   sức chớp mắt: 【Thế    lắm  nhỉ?】
 
 
Giang Vấn Chu chuẩn  ăn cơm, ăn xong còn  về khoa xử lý một vài công việc khác,   nhiều thời gian để quanh co với vấn đề .
 
 
May mà   tuyệt chiêu: 【Không đến thì  mách  nuôi…】
 
 
Mách gì,    rõ, nhưng Tề Mi hiểu,   là mách  nuôi chuyện của họ .
 
 
Cô lè lưỡi, trả lời  một biểu tượng cảm xúc: 【Đã thử,  ngoan ngoãn.jpg】
 
 
Giang Vấn Chu  thấy liền bật , bây giờ mối quan hệ trở  như xưa, thói quen của cô cũng  về như cũ.
 
 
Thật ,  nghĩ, ngay cả bầu trời bên ngoài đột ngột chuyển tối, mây đen giăng kín cũng trở nên đáng yêu.
 
 
--- Chương 39 (Gộp 2 chương): Em gái  đánh  với  …
 
 
Sáng tám rưỡi, đồng nghiệp trực ca đêm còn  đến, Tề Mi   kìm  liên tục ngóng  ngoài.
 
 
Trần Vũ Đan tò mò: “Chị Mi  cứ   ngoài mãi thế,  gì ?”
 
 
Tề Mi do dự một lúc lâu, vẫn  kìm  hỏi: “Chị Lưu  vẫn  đến?”
 
 
“Mới tám rưỡi mà, chị Lưu  hơn mười phút nữa mới đến lận.” Trần Vũ Đan trả lời, hỏi cô, “Hôm nay chị  việc gì gấp cần   hả?”
 
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/chia-tay-roi-cung-phai-ve-nha-chung/chuong-181.html.]
Tề Mi chớp mắt, trầm ngâm một lát,  “ừm” một tiếng: “…Phải  ngân hàng,  chút việc.”
 
 
Thật  cũng  gấp đến thế, nhưng cô cứ  tài nào kiềm chế  mong    nhanh.
 
 
Tối qua  mười một giờ, Giang Vấn Chu  gửi tin nhắn cho cô,  rằng  chuyển một ít đồ sang chỗ ,  ghế trang điểm  một cái hộp, đồ bên trong là dành cho cô.
 
 
Cô hỏi là gì,  cứ liên tục gửi ảnh Kim Kim cho cô, đều là ảnh chụp trộm cùng một góc, ống kính dí sát  gần, để cô  hai má phúng phính của bé mèo con, và cả bộ râu lộn xộn của nó.
 
 
Thế là cô quên mất việc hỏi  rốt cuộc  chuẩn  thứ gì cho , khi sực nhớ  thì  là hai, ba giờ sáng.
 
 
Trước khi ngủ cô uống quá nhiều nước, giữa đêm  buồn tiểu  tỉnh giấc, trong ánh đèn trần trắng xóa của nhà vệ sinh, cô lơ mơ trong đầu thầm mắng   thật xảo quyệt.
 
 
Đáng ghét! Lại dùng “đạn mèo con”!
 
 
Đến khi trời sáng, sự bực bội đó biến thành tò mò, và cùng với việc thời gian tan ca càng gần, sự tò mò  càng trở nên mạnh mẽ hơn.
 
 
Trần Vũ Đan  hỏi cô   việc gì, chỉ “ồ” một tiếng: “Cứ đợi thêm , chị Lưu sắp đến .”
 
 
Dù  thì cũng  bàn giao trách nhiệm tận tay,  giao ca trực tiếp và  đó  ký xác nhận, ở cửa còn  camera giám sát nữa, cô cũng  thể  .
 
 
Tề Mi gật đầu, thở dài, cảm thấy thời gian trôi thật chậm, mười mấy phút như mười mấy năm.
 
 
Mãi đến khi bác sĩ Lưu đến, cô vội vàng bàn giao xong, xách túi  chạy biến mất. Lúc  còn  thấy bác sĩ Lưu trêu chọc: “Đây là  đầu tiên thấy A Mi gấp gáp như , như  ma đuổi .”
 
 
Nói bậy! Sao  là ma! Cô chỉ là…
 
 
Chỉ là hình như  trở  nhiều năm về , khi cô vẫn  tâm  ý yêu thích Giang Vấn Chu, mong chờ từng phút giây  gặp gỡ và ở bên , tan học  tan  là vội vã  gặp  mà thôi.
 
 
Niên Niên gần đây đều ở trong làng cùng bố nuôi  nuôi, nên trong nhà đặc biệt yên tĩnh, nhưng Tề Mi luôn cảm thấy  gì đó  giống  ngày, hình như so với hôm qua khi cô rời ,  thêm chút gì đó.
 
 
 cụ thể là thêm gì, cô   thể  ngay .
 
 
Tề Mi dứt khoát  tìm nữa,  khi  giày liền  thẳng  phòng ngủ. Vừa đẩy cửa thò đầu  , cô  thấy một chiếc hộp giấy carton lớn màu vàng nhạt đặt  ghế trang điểm.
 
 
Lãnh Hàn Hạ Vũ
Hộp giấy  lẽ ban đầu dùng để đựng thức ăn mèo, bên ngoài in hình một chú mèo đáng yêu đang vờn đồ chơi, con mèo đó trông  giống Kim Kim.
 
 
 bên trong chắc chắn   thức ăn mèo,  khi  gần, cô phát hiện  hộp giấy còn  một tấm thiệp đỏ,  thiệp là hình những đóa hồng champagne đang nở rộ.
 
 
Mở thiệp , nét chữ quen thuộc mạnh mẽ và dứt khoát của Giang Vấn Chu hiện rõ  mắt.
 
 
【Tây Tây:
 
 
Chúc mừng sinh nhật em sớm nhé, tương lai rộng mở, hy vọng trong quãng đời còn , em  thể  bất cứ điều gì  thích,  cần lấy lòng bất kỳ ai,  cần tự   chịu thiệt thòi, hãy sống là chính  vui vẻ nhất.