“Ấy dà,  cẩn thận  nhầm địa chỉ mà  để ý,  cứ thắc mắc  kiện hàng đó lâu thế  đến, kết quả   thì   thông báo lấy hàng từ hôm  .”
 
 
Giang Vấn Chu  xong liền đồng ý, còn hỏi: “Có cần gì nữa  ạ? Chúng con tiện thể mang về.”
 
 
Cuộc điện thoại bên  kết thúc, bữa sáng của Tề Mi cũng  ăn xong, cô nhận lấy cốc giữ nhiệt Giang Vấn Chu đưa, hỏi: “Chúng   về bên nhà đó ?”
 
 
Cô  là căn nhà cũ ở đường Tuyên Hóa.
 
 
“Giúp  lấy một kiện hàng.” Giang Vấn Chu gật đầu,  , “Đi thôi, chúng   mua bánh bò khô.”
 
 
Tề Mi chợt nhớ   đầu tiên  đến sân bay đón cô tan , hôm đó đúng là ngày đầu tiên gia đình  chuyển nhà,  cũng đúng lúc mang cho cô một chiếc bánh bò khô.
 
 
“Anh…” Cô gọi Giang Vấn Chu một tiếng, dừng  một chút,   đổi thành, “Giang Vấn Chu, em hỏi  một chuyện.”
 
 
Giang Vấn Chu  cách xưng hô lộn xộn của cô chọc , chế nhạo: “Vừa gọi ,   gọi cả họ tên,    còn tưởng ngoài  và em  còn   khác ở đây đấy, em đừng dọa .”
 
 
Tề Mi nghẹn lời,  chút ngượng nghịu lẩm bẩm: “Em   là sợ ở nhà lỡ miệng .”
 
 
Nói  cô cúi đầu nhấp từng ngụm nhỏ thang thuốc ấm nóng.
 
 
“Tây Tây.” Giang Vấn Chu gọi tên cô.
 
 
Cô  ngẩng đầu lên,  thấy mặt  đột nhiên phóng đại  mắt, giật   kịp phản ứng: “…À?”
 
 
Giang Vấn Chu đang cúi   cô, mặt   gần cô thêm một chút, chóp mũi  vô tình chạm  cô,   thẳng  đôi mắt cô.
 
 
Giọng điệu nửa nghiêm túc nửa đùa giỡn: “Tự nhiên một chút, cố ý giữ  cách quá  càng dễ lộ sơ hở, em đừng quên, bố  công việc gì.”
 
 
Tề Mi    dọa cho giật , run rẩy, ngay  đó  nước bọt của chính  sặc đến ho sù sụ.
 
 
Tiếng ho liên tục  ngừng, ho đến đỏ cả mặt.
 
 
Lần  đến lượt Giang Vấn Chu  dọa,  vội vàng  xin   vỗ lưng cho cô, nhưng Tề Mi  đẩy  .
 
 
Cô   nên lời, đành tức tối giơ nắm đ.ấ.m về phía .
 
 
“…Xin  xin , dọa em  đúng ?” Giang Vấn Chu   mà  dám , chỉ đành ôm chầm lấy cô, vỗ vỗ lưng cô.
 
 
Mãi cho đến khi  khỏi cửa, Tề Mi vẫn   với  một lời nào, cho đến khi lên xe, Giang Vấn Chu hỏi cô,  nãy ở nhà, cô định hỏi  chuyện gì.
 
 
Tề Mi lúc  mới nghiêng đầu liếc  một cái, hừ một tiếng,  mặt ,  vẻ   để ý đến .
 
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/chia-tay-roi-cung-phai-ve-nha-chung/chuong-214.html.]
  đầy nửa phút, cô   mặt .
 
 
Lãnh Hàn Hạ Vũ
Sự giận dỗi nhỏ nhoi đó rốt cuộc  địch   sự tò mò.
 
 
“Lần đầu tiên  đến sân bay đón em, cũng mang cho em bánh bò khô.” Cô .
 
 
Giọng điệu trần thuật,  hỏi gì, nhưng Giang Vấn Chu vẫn hiểu, khóe miệng nở một nụ , ừ một tiếng.
 
 
“Đi tay ,  sợ    chuyện với em thế nào.” Anh lắc đầu  tự giễu, “Mang theo một cái bánh bò khô em thích ăn, thì  việc để ,   gì để  thì hỏi em  ăn sáng , mang đến cho em, dù  cũng  hơn là gặp mặt, ngoài một câu ‘ đến đón em’, thì  còn gì khác để .”
 
 
Như  sẽ  ngượng,  .
 
 
Tề Mi càng  mắt càng mở to, một lúc lâu  mới khẽ : “Thì  là …”
 
 
“Chứ em nghĩ là gì?” Giang Vấn Chu  hừ một tiếng, “Sau   thấy em ăn chậm rì rì, hình như  vẻ khó xử, còn  hối hận, em   là  ăn sáng  , nên mới ăn khó xử như …”
 
 
Nói    đầu nhanh chóng liếc  cô một cái.
 
 
Tề Mi dựa  cửa xe cắn môi , gãi gãi mặt, giải thích: “Không  ăn, chỉ là… cái bánh đó giòn quá,  tiếng động, em  thấy  hình như  vui lắm, nên…”
 
 
Lời còn   hết, ánh mắt  bắt đầu đảo qua đảo .
 
 
Giang Vấn Chu nhất thời dở  dở , đây là hành vi gì của động vật nhỏ , theo bản năng cảm thấy  nguy hiểm, nên cố gắng giảm bớt sự hiện diện của , tránh né phong ba bão táp ?
 
 
“Lần đầu tiên em gặp  năm tám tuổi, còn  cẩn thận như .” Một lúc lâu ,  bực bội chế nhạo một câu.
 
 
Tề Mi lè lưỡi,   chính  chọc , đưa tay che mặt  ha hả.
 
 
Giang Vấn Chu  phản ứng của cô chọc cho  nhịn  , hỏi cô: “Có   chính  chọc cho ngu ngốc ?”
 
 
Tề Mi   gì, mãi một lúc lâu  mới bình tĩnh , cong ngón tay lau khô nước mắt vì , lắc đầu   .
 
 
Cô  đầu  Giang Vấn Chu với ánh mắt đầy ý  thẳng thắn: “Thật  là vì chột  và sợ hãi nên mới như .”
 
 
Trong tiềm thức cô cảm thấy   từng  tổn thương Giang Vấn Chu sâu sắc,  sợ  khi  trở về,  sẽ mất  gia đình , nên mới  tự chủ  mà lộ  vẻ rụt rè.
 
 
Cứ như  sẽ kích thích lòng trắc ẩn của  .
 
 
Giang Vấn Chu  xong  khỏi im lặng, qua một lúc lâu mới : “Em cứ như bây giờ thì  hơn.”
 
 
Tề Mi chống cằm,  tủm tỉm ừ một tiếng,  tiếp tục chủ đề  nữa.
 
 
Nhìn chằm chằm  những tòa nhà lướ qua ngoài cửa sổ và dòng xe cộ tấp nập một lúc, Tề Mi cảm thấy  buồn chán, đưa tay bật loa, tìm một bài hát trong danh sách và bấm phát.