Trời dần tối,  khi cho Kim Kim và Niên Niên ăn, cả nhà cuối cùng cũng  xuống bắt đầu ăn tối.
 
 
Cạnh bàn ăn là một quầy bar nhỏ, lúc Giang Vấn Chu giúp bưng món ăn, cô liền ở đó pha chế.
 
 
Cô pha cho Tôn Mậu Vân một ly "Gin hoa nhài dưa chuột" với hương vị thanh mát, kết hợp giữa rượu gin và rượu mùi dưa chuột với  hoa nhài. Còn cô và hai   thì mỗi  một ly  hoa nhài đá.
 
 
Giang Minh Tông là vì lát nữa về  lái xe, còn Giang Vấn Chu...
 
 
Tề Mi  chút áy náy   một cái, lát nữa  cũng  "về" mà, cũng  thể uống rượu  .
 
 
Giang Vấn Chu nhướng mày, nửa  nửa   với cô một câu: "Cảm ơn Tây Tây."
 
 
"... Anh Chu đừng khách sáo." Tề Mi khóe miệng giật giật, cũng học   móc .
 
 
Giang Minh Tông   xuống  lập tức  dậy,    vệ sinh.
 
 
Tôn Mậu Vân  ông  là đồ lười biếng,  vệ sinh nhiều. Tề Mi  xong  nhịn  , Giang Vấn Chu  mà còn tiếp lời: "May mà    thận  ,   bố?"
 
Lãnh Hàn Hạ Vũ
 
Giang Minh Tông coi   khùng,   đầu  mà  thẳng  nhà vệ sinh.
 
 
Lúc rửa tay, ông hết giấy, nhớ là giấy  Tề Mi để trong tủ  bồn rửa tay, bèn vươn tay mở tủ.
 
 
Kết quả là khi đóng cửa tủ,  cẩn thận  kéo luôn cả ngăn kéo phía  ,  đúng lúc ông  thấy một chiếc bàn chải điện màu đen.
 
 
Chiếc bàn chải  bóc hộp  nghiêng trong ngăn kéo,  giống đồ dự phòng mới. Ông ngẩng đầu  chiếc bàn chải điện màu hồng  bồn rửa mặt, chớp mắt.
 
 
Trong lòng  một tiếng  tò mò thúc giục ông kéo ngăn kéo  thêm một chút.
 
 
Lần  ông thấy hai chiếc d.a.o cạo râu, một chiếc là của ông và vợ dùng khi ở  đây một thời gian ngắn,   đóng hộp . Bên cạnh còn  hai chiếc bàn chải điện quen thuộc.
 
 
Còn một chiếc d.a.o cạo râu khác, giống như chiếc bàn chải điện màu đen,  hề  biện pháp cất giữ nào, cứ thế tùy tiện đặt ở đó.
 
 
Giang Minh Tông sững , trong lòng dâng lên sự tò mò và nghi hoặc, đồng thời cũng cảm thấy  chút  thoải mái.
 
 
Thật là thoáng cái, mấy đứa trẻ trong nhà đều  lớn cả .
 
 
Ông rửa tay xong,   phòng ăn,  xuống   Tề Mi, đột nhiên hỏi một câu: "Tây Tây gần đây  quen  bạn bè mới nào ?"
 
 
Hỏi một cách cụt lủn,  đột ngột,   đều ngớ  , đặc biệt là Tề Mi, cô ngẩng đầu đón lấy ánh mắt đầy ẩn ý của ông, trong lòng đột nhiên giật thót.
 
 
Cô  kìm  nuốt nước bọt, cố gắng giữ bình tĩnh hỏi: "Không ạ, bố nuôi  tự nhiên  hỏi ?"
 
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/chia-tay-roi-cung-phai-ve-nha-chung/chuong-247.html.]
Giang Minh Tông bề ngoài tỏ  tùy tiện, nhưng thực chất đang âm thầm quan sát phản ứng của cô. Nghe , ông liền  thẳng: "Bố thấy trong ngăn kéo nhà vệ sinh  bàn chải điện và d.a.o cạo râu thừa,  giống của bố và  con,  là của ai thế?"
 
 
Tề Mi  , đồng tử  tự chủ co rút .
 
 
Trời ơi! Hơi thở của cô trong khoảnh khắc đó như ngừng , á á á,   trùng hợp đến thế chứ?!
 
 
Cô nhất thời   nên trả lời thế nào,   dám  Giang Vấn Chu.
 
 
Càng  thể im lặng, bởi vì lúc  im lặng chính là một câu trả lời,  cho   , chuyện   vấn đề.
 
 
"À, bố  cái đó ạ..."
 
 
Cô  trả lời,  dịch chuyển bát đũa đĩa  bàn,  vẻ  bận rộn, nhưng thực  trong lòng đang gào thét.
 
 
Á á á! Cái đầu c.h.ế.t tiệt, mau nghĩ lý do !!!
 
 
"Là cái màu đen   ạ?" Giang Vấn Chu lúc  phản ứng kịp, lập tức lên tiếng giải vây: "Nếu là màu đen thì là của con."
 
 
Tề Mi cảm thấy  sắp nghẹt thở .
 
 
Anh ơi,  đang  cái quái gì ? Chuyện   thể   !!!
 
 
Giang Minh Tông và Tôn Mậu Vân,  phản ứng chậm hơn một chút, đều sững , nghi hoặc  , hỏi là chuyện gì.
 
 
"Đồ của con   ở chỗ Tây Tây?"
 
 
Giang Vấn Chu vẻ mặt bình thản lạ thường, "Ồ" một tiếng: "Lần ... chính là  Tây Tây đến đồn cảnh sát , con  đón cô . Lúc về thì  quá muộn , nên con  về nhà, ngủ tạm  sofa một đêm."
 
 
Anh    đổi vị trí tôm và thịt bò, bưng đến  mặt .
 
 
Tiếp tục : "Hôm  con  cần đánh răng , râu cũng  cạo chứ,  thì  ngoài dọa  khác thì  . Tây Tây  đưa con một chiếc bàn chải mới,  mua cho con một chiếc d.a.o cạo râu."
 
 
Lý do   thật logic,   chấp nhận . Tôn Mậu Vân hầu như lập tức  chấp nhận, "Ồ ồ" hai tiếng: "Làm  hết hồn, cứ tưởng bố con đột nhiên phát hiện Tây Tây đang hẹn hò chứ."
 
 
Giang Vấn Chu  khẽ, liếc  Tề Mi đang im lặng  dám thở mạnh,  tiếp lời.
 
 
Anh tiếp đó  Giang Minh Tông đang im lặng, ánh mắt hai cha con va chạm giữa  trung, chỉ trong một khoảnh khắc,   lướt qua .
 
 
Anh cảm nhận rõ ràng ánh mắt dò xét và đánh giá của Giang Minh Tông, nhưng do dự vài giây, vẫn quyết định giả vờ như  phát hiện.
 
 
Giữ binh bất động thôi, lúc  ai sốt ruột  đó sẽ rơi  thế  động.
 
 
Thật trùng hợp, Giang Minh Tông cũng nghĩ như , ông nhanh chóng như   chuyện gì, bình thản ăn cơm, kẹp một miếng thịt bò còn : "Món  mà  rượu nữa thì tuyệt vời,  hợp để nhắm rượu."