“Gần như , khách đông mà,   cách nào khác.” Tề Mi  đùa: “Đối với nhân viên thì   là chuyện , lắc rượu đến đứt cả tay, nhưng đối với ông chủ mà , chỉ  như  mới  thể thở phào nhẹ nhõm, nếu mùa cao điểm mà   khách thì cũng sắp đóng cửa .”
 
 
“Vậy nên   đau khổ  sung sướng.” Cô  xong, đổ lượng vodka  đong  chiếc ly highball chứa đầy đá vụn.
 
 
Sau đó thêm bia gừng và nước cốt chanh xanh, nhẹ nhàng khuấy đều, cuối cùng trang trí bằng lát chanh xanh và lá bạc hà.
 
 
Một ly Moscow Mule   thành. Cô nhấn một tiếng chuông, âm thanh trong trẻo vang lên bên tai Trần Nghiên.
 
 
Nhìn ly rượu  mang , cô  ngạc nhiên: “Xong  ? Đơn giản  thôi ?”
 
 
“Pha chế cocktail  khó  khó,  dễ cũng  dễ.” Tề Mi  rửa ly  , “Bắt đầu thì đơn giản, nếu   cũng  dám nghĩ đến chuyện mở quán chỉ  vài tháng học.  để tinh thông thì  dễ chút nào, nếu    chẳng  mời Lạc Lạc và  Đồng đến đây ‘trấn giữ’ . Họ mới là  pha chế chính và phụ của quán ,  vài vị khách  uống rượu  pha chỉ là nể mặt , bà chủ  thôi.”
 
 
“Mấy  bình thường  gì ?” Trần Nghiên gật đầu như  điều suy nghĩ, “Mỗi ngày ngoài pha chế ,   việc gì khác ?”
 
 
“Đương nhiên là  ,   đến cái khác, chỉ riêng thực đơn rượu hàng tháng thôi là chúng    tự  nghĩ  .” Tề Mi  , “Chúng  cũng như mấy quán  sữa thôi,   đồ mới mẻ thì mới mang  cảm giác mới lạ cho khách, nhưng những món đặc trưng, kinh điển cũng  giữ vững chất lượng thì khách mới chịu  .”
 
 
“Còn  kiểm soát chi phí nữa.” Điền Lạc  hì hì , “Một  nguyên liệu tăng giá, ví dụ như một loại rượu nền nào đó, năm nay giá bán tăng gần năm mươi tệ một chai so với năm ngoái. Chúng   nên đổi thương hiệu ? Nếu đổi thì  đảm bảo hương vị ? Nếu  đổi thì  tăng giá ?”
 
 
Thực   cho cùng, tất cả đều là vấn đề  thế nào để tìm kiếm sự cân bằng.
 
 
Trần Nghiên  xong gật đầu, : “Cũng khá giống với bọn em, bọn em tiếp nhận bệnh nhân thì  dùng thuốc,  cân nhắc điều kiện gia đình của bệnh nhân thế nào. Loại thuốc  hiệu quả  nhưng khá đắt, bệnh nhân và gia đình  chịu  ? Nếu  thì  loại thuốc  thế nào ? Nếu  thể thì bệnh viện của bọn em  kê  ? Nằm viện hơn nửa tháng,   thấy hóa đơn, trời ơi! Hệ thống tính phí GRG  vượt ! Phải   chuyện xuất viện, liệu   bệnh nhân và gia đình mắng , rằng ‘Chúng  còn  khỏe mà các cô   chịu chữa trị cho chúng   ?’”
 
 
Dù  thì cuối cùng, bất kỳ ai cũng  thể chỉ tập trung  những việc  vốn dĩ  .
 
 
Người pha chế  thể chỉ pha chế, bác sĩ  thể chỉ khám bệnh.
 
 
Điền Lạc   liền cảm thán: “Đây đúng là cuộc đời khổ sở mà!”
 
 
Tề Mi bật , đột nhiên đẩy một ly rượu đến  mặt Trần Nghiên. Trần Nghiên ngẩn : “…Ủa? Em   gọi rượu ?”
 
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/chia-tay-roi-cung-phai-ve-nha-chung/chuong-260.html.]
“Mời em uống đó.” Giọng Tề Mi nhẹ nhàng, “Dù  vất vả, nhưng chúng   thể dùng đồ ăn ngon, thức uống ngon để an ủi tâm hồn,  ?”
 
 
“Đây là sản phẩm mới  mắt trong mùa vải năm nay đó, Lychee Elderflower Margarita, hương vị  tuyệt vời, nhiều khách nữ đến đây đều  thích, em cũng thử .”
 
 
Trần Nghiên kinh ngạc “Oa” một tiếng: “Em … tặng quà ?”
 
 
“Những vị khách trò chuyện vui vẻ đều  thể nhận  phần quà từ  pha chế đó.” Tề Mi nháy mắt,  tủm tỉm .
 
 
“Tuy nhiên, chúng  thường tặng shot, em  thể hiểu là uống thử,  bốn mươi mililit, dung tích shot ở mỗi quán  thể khác .” Điền Lạc giúp giải thích.
Lãnh Hàn Hạ Vũ
 
 
Trần Nghiên  xong  ly lớn  mặt , hỏi đùa: “Vậy ly của em   là  thành phần tình bạn ? Là ly đầy đủ size lớn đó nha.”
 
 
Tề Mi  gật đầu: “ , lúc chú Kỷ của  nhập viện, nhờ  mấy đứa chăm sóc, mời em uống một ly rượu thôi mà,  đáng gì .”
 
 
Nói như  thì cô  cũng nên mời những  khác một ly.
 
 
Nói là , Tề Mi nhanh chóng pha  bốn ly Lychee Elderflower Margarita giống hệt ly của Trần Nghiên,  nhấn chuông.
 
 
Giang Vấn Chu và   đang chơi board game, cảm giác như đang xây dựng cơ sở vật chất , lúc thì xây nhà, lúc thì nuôi cừu, còn  thuê  cắt lông cừu,  khó  khó, nhưng khá rắc rối.
 
 
Vừa mới bắt đầu  một lát, họ  phát hiện Trần Nghiên biến mất, ngẩng đầu tìm một lúc, Thái Triều là  đầu tiên phát hiện : “Cô  ở quầy bar bên .”
 
 
Sau đó, Giang Vấn Chu thỉnh thoảng   về phía đó, thấy Tề Mi và cô  dường như trò chuyện khá vui vẻ,  mặt nở nụ  tươi tắn,  mới yên tâm.
 
 
Tần Nhất Minh ở bên cạnh chú ý đến hành động của ,  khỏi thấy buồn .
 
 
  mặt đồng nghiệp,  cũng  tiện  gì, chỉ  thể nuốt  những lời trêu chọc và an ủi, coi như  phát hiện  điều gì.
 
 
Chơi  một lúc, nhân viên phục vụ đột nhiên đến mang rượu, Thái Triều thắc mắc hỏi ai  gọi rượu,   đều  Giang Vấn Chu.
 
 
Giang Vấn Chu suy nghĩ một chút liền hiểu , hỏi: “Chị Mi của các  nhờ mang tới ?”