Nói , cô mím môi, hít sâu một ,  vẻ “em cố gắng nhịn  cái đồ ngốc ” đầy sốt ruột.
 
 
Giang Vấn Chu  hồn,  chút ngượng nghịu, cúi đầu hôn nhẹ khóe môi cô.
 
 
Tề Mi đẩy  ,   môi  một cái, thở dài: “Lau miệng  ,  hai.”
 
 
Giang Vấn Chu đỏ mặt, rút một tờ giấy từ hộp giấy  tủ giày,   lưng Tề Mi đang cúi đầu  giày, soi gương lau lau môi  dính son.
 
 
Màu đỏ nhạt in  tờ giấy trắng tinh,  lắc đầu .
 
 
Tề Mi soi gương kiểm tra  trang phục,  xịt chút nước hoa lên cổ tay,  đó đưa tay đến  mặt Giang Vấn Chu, hỏi : “Mùi mới đó,  thơm ?”
 
 
Giang Vấn Chu vòng tay qua eo cô  cửa, một tay khép cửa , một tay cúi xuống ngửi cổ tay cô, ừ một tiếng: “Thơm lắm,  sảng khoái.”
 
 
“Em cố tình chọn mùi  đó.” Tề Mi  tủm tỉm đáp, đưa tay khoác  cánh tay .
 
 
Trong tiếng  , chuyện nhỏ   liền  bỏ   lưng.
 
 
 vì chuyện đó, thời gian  ngoài muộn hơn so với kế hoạch một chút, đến tiệm McDonald’s gần khu chung cư nhất thì  gần mười giờ rưỡi, họ đành  đổi ý,  về xe ăn.
 
 
“Anh thấy ,  là do  nghĩ linh tinh  hỏng chuyện đấy.” Tề Mi cằn nhằn, “Con   nên sống ở hiện tại, cái  là  dạy em mà,  chuyện cũ  qua ,    còn nghĩ lung tung.”
 
 
Vừa , cô  đưa chiếc bánh McMuffin xúc xích trứng ở tay trái đến miệng , tiếp tục lẩm bẩm: “Lần  mà còn  mất thời gian như  nữa là em cho  xem mặt!”
 
 
Giang Vấn Chu ngượng chín , tai cũng bắt đầu nóng bừng, càng  dám lên tiếng, chỉ cúi đầu chấp nhận việc  đút ăn.
 
 
Tề Mi thấy  ăn một miếng, cô cúi đầu cắn một miếng bánh McMuffin xúc xích trứng ở tay  của , nhai chậm rãi nuốt xuống xong, cắn miếng thứ hai,   đưa tay trái lên miệng  đang lái xe.
 
 
Cứ thế  một miếng em một miếng ăn hết hai cái bánh mì kẹp, Giang Vấn Chu   dừng xe ở ngã tư đèn đỏ,  định lấy cốc sữa đậu nành thì thấy Tề Mi giật lấy.
 
 
“Để em, để em đút cho ! A —”
 
 
Lãnh Hàn Hạ Vũ
Giang Vấn Chu  ống hút đưa đến miệng: “…” Thôi  , cũng tìm  niềm vui mới  nhỉ :)
 
 
   mới chọc giận Tề Mi, nhất thời cũng  dám  trái ý cô nữa, đành nửa đẩy nửa xuôi theo động tác của cô mà nhanh chóng uống hết sữa đậu nành,  đúng lúc đèn xanh bật.
 
 
Chiếc xe dừng   một tiệm hoa cách Nghĩa trang Liệt sĩ  xa, họ xuống xe bước  cửa hàng, nhân viên đang gói hoa, thấy họ  liền  chào hỏi: “Quý khách cần hoa gì ạ?”
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/chia-tay-roi-cung-phai-ve-nha-chung/chuong-437.html.]
 
Tề Mi  quanh cửa tiệm hoa bày đủ loại hoa,  đầu hỏi nhân viên: “  tặng  một bó hoa, nhưng   tặng hoa cẩm chướng  hoa ly, xin hỏi  loại hoa nào khác phù hợp để giới thiệu  ạ?”
 
 
“Hoa hướng dương thì ? Kết hợp với hoa baby.” Nhân viên  trả lời, “Hướng về phía mặt trời mà sống,  tràn đầy sức sống và năng lượng, hơn nữa tình yêu của  cũng như muôn vàn vì , ý nghĩa   , quý khách thấy  ạ?”
 
 
Tề Mi  xong bật ,  thật, tình yêu như muôn vàn vì  của  cô  cảm nhận  nhiều từ Tiêu Ly, nhưng bà  đúng là  trở thành một vì .
 
 
“Vậy thì  phiền các bạn gói cho  một bó như  nhé.” Cô  gật đầu.
 
 
Chẳng mấy chốc, một bó hoa chủ yếu là hướng dương, điểm xuyết hoa baby và lá khuynh diệp   gói xong, bọc trong giấy gói màu hồng xinh xắn, ruy băng thắt thành chiếc nơ  đẽ.
 
 
Tề Mi cảm ơn, ôm bó hoa  lòng,  tủm tỉm chờ Giang Vấn Chu thanh toán.
 
 
Khi  khỏi cửa, Giang Vấn Chu đưa tay, khẽ vẫy  , liền nắm lấy cổ tay cô.
 
 
Từ tiệm hoa , lái xe thêm  mười phút, là  thể  thấy tượng đài kỷ niệm cao vút trong Nghĩa trang Liệt sĩ từ xa, môi trường xung quanh cũng ngày càng yên tĩnh hơn.
 
 
Xuyên qua con đường rợp bóng cây, họ đến đối diện nghĩa trang, Giang Vấn Chu tìm chỗ đỗ xe, Tề Mi hít sâu một ,  đẩy cửa xuống xe.
 
 
Việc  nghĩa trang   đặt lịch ,  khi kiểm tra thông tin họ  phép .
 
 
Không  là một ngày trọng đại, nghĩa trang yên tĩnh vắng vẻ, những viên gạch lát đường sạch sẽ   chút cũ kỹ, trải dài đến tận tượng đài kỷ niệm ở trung tâm quảng trường.
 
 
Giang Vấn Chu và cô nắm tay ,  ai  lời nào, lặng lẽ  tưởng niệm  tượng đài,  đó dọc theo con đường núi phía   lên.
 
 
Dưới mỗi tấm bia đều chôn cất một  hùng liệt sĩ, tất cả họ đều  hy sinh tính mạng vì mảnh đất  và những  sống  mảnh đất .
 
 
Mỗi  đều  một câu chuyện riêng, đủ để ghi  sách giáo khoa.
 
 
“Hình như cái cây đó  cắt tỉa  thì .” Tề Mi đột nhiên lên tiếng, chỉ  dải cây xanh ở phía xa  với Giang Vấn Chu, “Còn trồng thêm mấy cây bụi nữa, hồi Thanh Minh em đến đây  chỗ đó   thế .”
 
 
Giang Vấn Chu  hồn,  theo hướng cô chỉ, đáp: “Thế .”
 
 
Vừa dứt lời, họ  dừng   mộ Tiêu Li.
 
 
Tề Mi cúi  đặt bó hoa  bia mộ,  im lặng  lâu.
 
 
Giang Vấn Chu tưởng cô đang buồn, định an ủi vài câu thì  thấy cô đột nhiên thở dài,  đầu  , vẻ mặt  vẻ  phiền muộn.