Thế là Giang Vấn Chu,   kịp thấy gì, cứ thế ngơ ngác  theo. Anh thấy Tề Mi cầm một chồng hóa đơn  đối chiếu  ký: "Dừa xiêm bao nhiêu thùng? Hai mươi thùng, mỗi thùng chín quả  ? Một trăm tám mươi quả dừa xiêm dùng  bao lâu chứ, trời nóng thế , một ngày là hết sạch ."
 
 
"Cứ xem tình hình ,  đủ thì mai em đặt thêm."
 
 
"Bột mì mười lăm bao... ... đường..."
 
 
Giang Vấn Chu  ở cửa, một mặt  cô đối chiếu hóa đơn, một mặt tò mò  về phía ngã tư, thấy   đang đẩy một chiếc xe đẩy chất đầy những thùng hàng cao ngất  về.
 
Lãnh Hàn Hạ Vũ
 
Đợi xe đẩy đến gần,  và Kỷ Liễn,  cũng  giúp, vội vàng tiến lên phụ khiêng đồ.
 
 
Tề Mi thấy   tay, theo bản năng  ngăn : "Anh Chu đừng , cẩn thận tay..."
 
 
Tay   là để phẫu thuật mà, nếu  thương,  lỡ thời gian của bệnh nhân, đó sẽ là một tội lớn.
 
 
Giang Vấn Chu   để ý đến cô, chỉ hỏi khiêng đến .
 
 
Thấy  ngăn , cô đành vội vàng chỉ vị trí cho : "Dừa xiêm để năm sáu thùng ở quầy bar, những thứ khác mang lên lầu hai, chị Thanh Gia sẽ sắp xếp."
 
 
Một lát , khi Giang Vấn Chu ôm ba thùng dừa xiêm lên đến lầu hai,  ngửi thấy mùi bánh mì nướng thoang thoảng trong  khí,  đó tầm mắt sáng bừng lên, thấy phòng khách rộng rãi ở tầng hai  đây   bài trí thành phòng học  bánh ngọt,  bàn thao tác bằng thép  gỉ ở giữa còn vương vãi vài khuôn bánh.
 
 
Nhiệm Thanh Gia  tiên cảm ơn  và Kỷ Liễn,  đó chỉ  căn phòng đang mở cửa bên cạnh : "Cứ để  trong  là ."
 
 
Phòng kho rộng  hơn ba mươi mét vuông  chia thành nhiều khu,   nhiều kệ chứa đồ,  kệ còn dán những tờ giấy nhãn màu đỏ,  các chữ như "Nguyên liệu pha chế", "Linh kiện cà phê", "Nguyên liệu  bánh".
 
 
Trong phòng rèm cửa kéo chặt, nhiệt độ cũng  thấp, dựa  tường còn  mấy tủ đông lớn. Không hiểu , Giang Vấn Chu đột nhiên  chút ảo giác như đang ở trong phòng thí nghiệm.
 
 
Theo hướng dẫn của Nhiệm Thanh Gia,  đặt dừa xiêm ở gần cửa, cùng Kỷ Liễn theo những  khác lên xuống vài chuyến mới khiêng hết đồ lên.
 
 
Sau khi khiêng xong,  xuống lầu. Vừa xuống đến cầu thang   Tề Mi nhét  tay một cuộn khăn ấm, cô còn hỏi: "Tay    chứ?"
 
 
Vẻ mặt cô  chút căng thẳng, Giang Vấn Chu  thấy  dở  dở , hiếm hoi  cãi  cô: "Không , chỉ là khiêng chút đồ thôi mà,  cần căng thẳng. Tay    chỉ để phẫu thuật, còn  sống nữa chứ."
 
 
"Nói thì  thế..." Tề Mi  kìm  lầm bầm, "Nhỡ   thương thì ?"
 
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/chia-tay-roi-cung-phai-ve-nha-chung/chuong-70.html.]
"Vậy thì ?" Giang Vấn Chu lập tức  nhịn  nữa, "Ăn cơm, tắm rửa,  vệ sinh, em cũng giúp  ?"
 
 
Tề Mi: "..."
 
 
Cô xoa xoa chóp mũi,  chút ngượng ngùng lùi  một bước, lùi đến cạnh quầy bar, thấy những  khác đều đang cố nhịn , cô càng thêm ngượng.
 
 
Cô vội vã xua tay, ý bảo  nếu   việc gì thì mau  . Giang Vấn Chu lúc  mới bực bội thở dài một tiếng, trả  khăn cho cô.
 
 
Bên  bận rộn xong, thực  thời gian cũng  còn sớm nữa,  gần tối, cả nhà bắt đầu bàn bạc xem   ăn cơm.
 
 
Giang Vấn Chu mở trang web mua nhóm xem các cửa hàng gần đó, đề nghị: "Đi ăn ở khu Học viện Âm nhạc , gần đây, Tây Tây còn     việc."
 
 
Mọi  đương nhiên   ý kiến gì, nhưng Tề Mi   là Giang Vấn Chu đề nghị thì   chút ngạc nhiên,  kìm   đầu  , nhưng  mặt  cô chỉ thấy một vẻ bình tĩnh.
 
 
"Vậy thì  ăn món Khách Gia , gần Học viện Âm nhạc  một quán khá ngon." Tề Mi thu ánh mắt về,  .
 
 
Vừa mới để Niên Niên và Kim Kim ở  cửa hàng, gửi gắm cho Điền Lạc và những  khác  đến chuẩn   việc, thì thấy Lục Dương bước . Anh  đến đón Nhiệm Thanh Gia.
 
 
Thấy Giang Minh Tông và Tôn Mậu Vân,    ngẩn  một chút,  lập tức tiến  chào hỏi: "Chú dì hiếm khi ghé qua, nếu cháu  thì  đến sớm hơn ."
 
 
"Bọn dì ăn trưa xong tiện đường ghé qua  chơi thôi, chiến hữu của chú Giang con đến đây chơi, theo quan hệ thì cũng là  của Tây Tây đấy." Tôn Mậu Vân  giải thích,  giới thiệu cha con họ Kỷ cho  .
 
 
Tiếp đó là Giang Vấn Chu, "Đây là Chu Chu nhà chúng , năm nay mới về Dung Thành  việc,   các con cứ qua  nhiều,  gì thì giúp đỡ lẫn  nhé."
 
 
Lục Dương "ê" một tiếng đáp lời, bắt tay Giang Vấn Chu: "Hân hạnh, bác sĩ Giang."
 
 
Giang Vấn Chu : "Hân hạnh. Tây Tây hai năm nay  phiền   chăm sóc ."
 
 
"Đâu  , đều là em gái nhà  mà, là chuyện đương nhiên thôi." Lục Dương  đáp,     mời   ăn cơm.
 
 
Tôn Mậu Vân : "Có bọn dì ở đây mà, việc gì đến lượt một đứa trẻ như con mời khách chứ. Kêu Thanh Gia xuống đây,  cùng luôn thể, chọn ngày  bằng gặp ngày, hỏi xem bố con  đến , chúng  tụ họp một bữa."
 
 
Lục Dương  đáp "", lập tức gọi điện cho bố , Lục Cận Thành.
 
 
Tề Mi    bận rộn chào hỏi, câu  nối tiếp câu ,   chen   câu nào, đành ngậm miệng  một bên chờ đợi.