đến đây thì cuộc điện thoại cũng gần kết thúc, Tôn Mậu Vân cuối cùng hỏi: “Hành khách con  xử lý   chứ?”
 
 
“Không  ạ, chỉ là  dị ứng, đưa đến bệnh viện tiêm một mũi,  đỡ nhiều .” Tề Mi vội vàng nghiêm túc trả lời.
 
 
“Thế thì  , tối nay con nghỉ ngơi thật  nhé, đừng uống cà phê, một đêm sẽ trôi qua nhanh thôi.” Bà dặn dò,  xong  thở dài, “Cố gắng đừng uống nhé.”
 
 
Tề Mi   sự đắn đo của bà,  đáp “ ạ”,  bảo bà và Giang Minh Tông cũng nghỉ sớm,  đó mới cúp điện thoại.
 
 
Tôn Mậu Vân  cúp điện thoại, đang chuẩn  cằn nhằn với chồng một chút về Tề Mi, thì thấy  đầu đột nhiên  một bóng .
Lãnh Hàn Hạ Vũ
 
 
Bà giật , ngẩng đầu  thấy Giang Vấn Chu   từ lúc nào  từ thư phòng bước , đang cầm cốc nước  cạnh bà, ngay lối  từ phòng khách đến phòng ngủ.
 
 
“Ôi trời!” Tôn Mậu Vân kêu lên một tiếng, vỗ vỗ ngực,  đưa tay đánh  một cái, “Sao con    tiếng động gì ? Hù c.h.ế.t  ,  hù , sẽ hù c.h.ế.t  đấy con   !”
 
 
Giang Vấn Chu vẻ mặt vô tội: “Con vẫn  ở đây,     gì  mà  tiếng chân? Mẹ  tin thì hỏi bố.”
 
 
Giang Minh Tông   lập tức từ chối ba  liên tiếp: “Đừng  lôi  , chúng   , đừng hỏi .”
 
 
Nói kiểu gì … Giang Vấn Chu  thèm để ý đến ông, chỉ dùng giọng điệu thờ ơ, lơ đãng hỏi: “Mẹ  nãy  chuyện điện thoại với Xixi ?”
 
 
“Ngoài con bé  còn ai nữa.” Tôn Mậu Vân  trả lời,  đưa tay lấy ấm nước,  châm thêm nước cho , “Mẹ bảo nó ngày mai trưa qua ăn cơm,  cần tự nấu  gì, nó  hỏi   tiện , con   buồn  ? Nhà   gì mà  tiện đến.”
 
 
Giang Vấn Chu    lên tiếng đáp , chỉ ánh mắt  lóe lên.
 
 
Tôn Mậu Vân tiếp tục : “Ngày mai  chuẩn  nhiều đồ ăn hơn nhé, để  tủ lạnh cho con nhé? Hâm nóng lên là ăn , con  ăn gì?”
 
 
Giang Vấn Chu chớp mắt,   tùy ý, nhưng lời đến miệng  nhớ đến những lời bà  trách Tề Mi,  cô  ăn uống tử tế.
 
 
Lập tức đổi lời: “Hoành thánh hoặc bánh bao hấp  ạ, mấy món  ăn tiện,    tiện  ạ?”
 
 
“Có gì mà  tiện, nhanh lắm, vỏ hoành thánh thì ngoài chợ  bán.” Tôn Mậu Vân đồng ý,    hỏi Tề Mi  ăn nhân gì.
 
 
Giang Vấn Chu cảm thấy bà chắc là   thời gian để ý đến  nữa, bèn bưng cốc nước trở  thư phòng.
 
 
Ngồi xuống  màn hình máy tính, xem một lúc phát hiện hình như  xem  , dứt khoát đẩy chuột sang một bên, ngửa đầu tựa  lưng ghế,  chằm chằm giá sách đối diện  bắt đầu thất thần.
 
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/chia-tay-roi-cung-phai-ve-nha-chung/chuong-76.html.]
Trên giá sách  một món đồ trang trí hình hoa gốm sứ, thấp hơn nửa cánh tay  một chút, bình hoa sứ xanh trắng và hoa mẫu đơn đều  bằng gốm sứ,  tinh xảo và sống động. Đó là món quà Tề Mi mang về khi  chơi Cảnh Đức Trấn cùng bạn cùng phòng,  khi kết thúc kỳ thực tập năm cuối đại học,  khi  cao học.
 
 
Khi tặng , cô  rằng thấy cái    nên mua,   ý nghĩa đặc biệt gì.
 
 
Đến khi họ ở bên , nhắc  món quà , cô  : “Em tặng hoa  mà,  mau tặng  !”
 
 
Thay đổi cách  thật nhanh nhẹn, chẳng qua là đang nhắc ,   ,   tặng hoa cho bạn gái, như thế   ?!
 
 
Anh bày tỏ  khiêm tốn tiếp thu, hôm   đường  ăn,   nhớ mang cho cô một bó hoa, tình cờ là hoa hồng đỏ.
 
 
Cô ôm bó hoa trong lòng,   “cũng tạm ”,   kìm  nụ  ở khóe miệng, trong mắt lấp lánh như  những vì .
 
 
Lúc đó thật   bao,  nghĩ gì cả, chỉ chuyên tâm tận hưởng sự ngọt ngào của tình yêu.
 
 
Giang Vấn Chu  hồn, thở dài một , ánh mắt rơi  chiếc máy in.
 
 
Máy in cũng  đóng gói mang về từ Thân Thành,  đó còn  miếng dán của Tề Mi, là đồ khuyến mãi khi một thương hiệu hoạt hình kết hợp với  sữa, tình cờ  tặng khi mua  sữa, cô liền tiện tay dán khắp nơi.
 
 
Những cuốn sách linh tinh cô mua cũng đều  mang về, chiếm một  gian  nhỏ  giá sách.
 
 
Và cả chiếc cốc , thực  cũng là do cô mua, thậm chí ngay cả bộ đồ ngủ  đang mặc bây giờ cũng là do cô sắm cho …
 
 
Ở  cũng  bằng chứng cô từng hiện diện.
 
 
May mắn , chúng đều ở đây, đóng cửa thư phòng , cô chắc sẽ  tự ý   mà   phép.
 
 
Cô  là    tình hình nhất,  rõ khi nào thì  thể  đằng chân lân đằng đầu, khi nào thì cần giữ ranh giới cá nhân.
 
 
Giang Vấn Chu khựng  một nhịp thở,  vui vẻ gì mà hừ một tiếng, đưa tay lấy chuột, kéo trang tài liệu xuống.
 
 
Mười một giờ đêm, thời gian  việc của điểm y tế kết thúc, Tề Mi và Trần Vũ Đan đóng cửa, khóa trái từ bên trong, tắt hết đèn,  đó mới  phòng nghỉ.
 
 
Trần Vũ Đan cầm điện thoại  với Tề Mi: “Chị Mi  tắm rửa   nhé, em gọi điện về nhà.”
 
 
Tề Mi đáp ‘’, cầm quần áo  và túi vệ sinh cá nhân  phòng tắm.
 
 
Qua cánh cửa cách âm    lắm, cô dường như  thấy giọng Trần Vũ Đan dần trở nên  chút tranh cãi,   nhanh  im lặng.