12.
Khi  bước  từ phòng em trai, mới phát hiện em trai đang yếu ớt dựa  ghế.  hỏi nó  chuyện gì ? Nó hổn hển    thở .
 liếc  đồng hồ, “Khoảng thời gian  thì em nên  ngủ , Lệ Chi  còn vấn đề gì lớn về sức khỏe nữa.”
Nói xong,   phòng .
Sau khi   phòng, em trai  r/ên r/ỉ vài tiếng,  kéo bước chân mệt mỏi   phòng . Không lâu , từ phòng em trai truyền đến tiếng thở dốc nhẹ.
Giữa đêm,  tỉnh dậy và  thấy Lý Lệ Chi đang   ngoài. Lần  cô  cố tình gây  tiếng động lớn,   đây là đang cảnh cáo .
 
Chiều hôm đó, khi cô   hỏi   cảm ơn cô  ,  run rẩy gật đầu. Ngay lập tức, Lệ Chi đưa tay nắm lấy da đầu .   thể  rõ tiếng móng tay của cô  cắm sâu  da. Cơn đau nhói truyền  từ đỉnh đầu khiến  chảy nước mắt.
“Chị  ? Tiểu Nguyệt chính là   l/ột d/a như .”
Cơ thể  run rẩy dữ dội, nhưng  dám phát  tiếng động.
Thấy  phản ứng như , cô   hài lòng.
“Em yêu  Tổ Quân, vì  những kẻ cản trở chúng em bên … tất cả đều  c/hết.”
Khi cô   câu , ánh mắt lạnh lẽo đó khiến  toát mồ hôi lạnh.
Lệ Chi nhếch môi tàn ác đẩy  ngã xuống đất. M/áu từ  đỉnh đầu  chảy xuống trán,  đưa tay lên chạm … chất dịch nóng hổi dính  lòng bàn tay .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/chiec-suon-xam-ma-quai/12.html.]
“Ra ngoài , đừng để  Tổ Quân phát hiện  điều gì bất thường.”
Khoảng khắc  thấy sự tàn ác trong mắt Lệ Chi,   gần như là bò  ngoài trong sự hoảng loạn.
Đêm nay, chắc chắn sẽ là một đêm  ngủ.
Quả thật, sáng hôm  trong làng  vang lên tiếng pháo.
Trưởng làng  c/hết. Tình trạng c/hết  thảm, giống hệt với con gái ông , Tiểu Nguyệt.
Lúc ,   trong làng cũng bắt đầu nhận   điều gì đó  , ánh mắt của họ   và em trai đầy sợ hãi.
Tất nhiên, em trai  cũng nhận thấy sự khác lạ. Vừa về đến nhà, nó lập tức s/iết c/ổ Lý Lệ Chi:
‘Chuyện    là do cô  ?’
‘Cô rốt cuộc là cái gì?”
Lý Lệ Chi ban đầu còn định tiếp tục dùng những lời  dịu dàng để xoa dịu tâm trạng bất an của em trai .   , dù cô   gì, em trai  cũng  tin nữa.
“ Cô là một con q/uái v/ật! Một con q/uái v/ật l/ột d/a !”
Nói xong Tổ Quân lập tức chạy  bếp lấy d/ao.
“ Trong bụng Lệ Chi còn  đứa con của em đó.”
 vội vàng lên tiếng ngăn cản Tổ Quân . Khi    , em trai  liền bắt đầu do dự. Lý Lệ Chi vội vàng nắm bắt cơ hội,  ngừng cầu xin tha thứ.”Cho dù  nghi ngờ em, nhưng đứa trẻ là vô tội mà! Chờ em sinh đứa bé xong,   xử lý em thế nào thì xử lý!”
Cô   ròng, nước mắt như mưa, đến cả  cũng cảm thấy thương cảm. Em trai  tự nhiên cũng mềm lòng  ít. Nó thở dài một tiếng,   xuống.”Lệ Chi, đừng  tổn thương  khác nữa,  ?”Lý Lệ Chi mở to mắt, yếu ớt gật đầu.