Quý Tinh Dao giờ thấy thoải mái, tiếp tục chủ đề ban nãy nữa mà hỏi : “Hôm nay tòa nhà chung cư cháy mà vẫn thang máy lên, lúc đó trong đầu nghĩ gì thế?”
Mộ Cận Bùi: “Không , kịp nghĩ, chỉ sợ em nhiễm độc.”
Quý Tinh Dao siết c.h.ặ.t t.a.y ôm lấy cổ , cọ nhẹ lòng .
Vừa nãy còn đối đầu gay gắt, giờ dịu dàng ân cần. Chính cô cũng thấy điều thật khó tin, lẽ đây chính là điều khiến tình yêu trở nên khó đoán.
Về đến nhà hơn hai giờ sáng, Quý Tinh Dao hỏi: “Bây giờ về đợi em ngủ mới ?”
Hôm nay cô giận hai , để cô ngủ ngon, “Anh sẽ em ngủ.”
Quý Tinh Dao cầm đồ ngủ phòng tắm, tắm qua loa. Khi bước , cô ngáp vài cái, mệt mỏi cả ngày, cả rã rời. Vừa xuống giường, cô mở nổi mắt.
Cải tạo phòng tắm
Mộ Cận Bùi điều chỉnh đèn tối , bên mép giường để cô nắm tay.
Chưa đầy năm phút, Quý Tinh Dao ngủ say.
Mộ Cận Bùi tắt đèn, rời khỏi phòng. Anh trong phòng khách một lúc, gọi điện cho tài xế mang hành lý lên, đêm quá muộn, nữa.
Sau khi tắm xong, tạm sofa ngủ.
Đêm đó, mộng mị.
Sáng hôm , Quý Tinh Dao tiếng chuông điện thoại đánh thức, là chú Trương gọi.
“Dao Dao, Mộ Cận Bùi ở cạnh cháu ?”
Quý Tinh Dao: “…” Cô dậy, cố gắng tỉnh táo, “Chú Trương, cháu còn dậy.”
“Ừ, chú hỏi cháu Mộ Cận Bùi ở cạnh cháu .”
Quý Tinh Dao xoa tai , câu hỏi thật thiếu logic, cô còn dậy thì Mộ Cận Bùi thể ở cạnh cô ?
“Chú Trương, chú mới thức ?”
“Chú dậy từ sớm .” Chú Trương hắng giọng hai tiếng, “Dao Dao, cháu cần giấu chú, chú chịu trách nhiệm bảo vệ an cho cháu, ai qua đêm trong căn hộ của cháu.”
Quý Tinh Dao mơ hồ, cô lý do gì để dối.
Chú Trương gọi đến để chất vấn việc Mộ Cận Bùi qua đêm tại căn hộ của cô, mà là , “Thủ tục chiếc xe thể thao xong, xe đang ở hầm để xe, cháu định khi nào tặng cho Mộ Cận Bùi?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/chiem-huu/chuong-101.html.]
Quý Tinh Dao nghĩ một lát, “Đợi hôm nay đến đón cháu, cháu sẽ đưa.”
Chú Trương thêm, trẻ con lớn . “Vậy lát nữa cháu ngoài, chú đưa chìa khóa xe cho.”
Quý Tinh Dao cảm thấy chú Trương hôm nay lạ, chú vân tay mở cửa căn hộ của cô, bình thường chỉ cần báo thẳng, hôm nay hỏi như ?
“Chú cứ để chìa khóa ở kệ để giày.”
Chú Trương vẫn lo lắng: “Nhỡ Mộ Cận Bùi ngoài, sẽ thấy ?”
Quý Tinh Dao: “…” Cô bất lực , “Chú Trương, thật sự ở đây. Hôm qua đưa cháu về, đó về nhà …”
Nói xong, cô cũng chắc chắn lắm.
Tối qua cô ngủ , về cô thật sự .
“Chú Trương, đợi chút ạ.” Cô cúp máy, tung chăn khỏi giường, chạy nhanh khỏi phòng ngủ. Đi vài bước, cô , thấy một mảnh giấy vẽ dán cửa phòng ngủ.
[Tối qua về. Mộ Cận Bùi để .]
Quý Tinh Dao gỡ tờ giấy xuống, thẳng phòng khách. Mộ Cận Bùi đang trong bếp pha cà phê, mặc quần áo chỉnh tề, tóc còn ẩm, chắc tắm xong lâu.
Nghe thấy tiếng bước chân, Mộ Cận Bùi , “Dậy ?”
Mỗi sáng mở mắt thấy đều thật dễ chịu, Quý Tinh Dao dang tay , liền ôm lấy cô. “Đi rửa mặt , ăn sáng xong sẽ vẽ bức tranh mà đây nợ em.”
“Bức ‘Bước thế giới của em’ đúng ?”
“Ừ.”
“Hôm nay bận ?”
“Cũng tạm, Trữ Chinh xử lý. Tối sẽ tăng ca một chút.”
Mộ Cận Bùi đặt cô xuống, “Em một chiếc váy trắng, sẽ vẽ thêm bóng lưng của em bức tranh.”
Quý Tinh Dao vòng tay qua cổ , nét mặt nghiêm túc, ánh mắt đầy vẻ chân thành: “Em mẫu cho một ngày thì lợi ích gì?”
Mộ Cận Bùi gì. Bức tranh vốn dĩ vẽ để tặng cô, mà cô còn đòi thêm lợi ích. “Em gì cứ .”
Quý Tinh Dao vẫn nhớ rõ lời tối qua: “Anh những gì em thích, nếu thể cho thì sẽ cho hết, đúng ?”
Mộ Cận Bùi gật đầu, đoán cô nghĩ ý tưởng gì mới mẻ .
Quý Tinh Dao thẳng mắt : “Sau Tết, dẫn em đến một nơi nào đó mà cảm nhận rõ nhất nỗi cô đơn trong lòng . Em sẽ ở bên để cảm nhận cùng, đưa khỏi sự cô đơn đó.”