Họ đến một thị trấn nhỏ trong đêm, Mộ Cận Bùi sắp xếp chỗ ở từ . Thị trấn từng nổi tiếng thế kỷ , thu hút ít mang theo giấc mơ giàu.
giờ đây, nó phai mờ trong ký ức của .
Những tòa nhà trong thị trấn loang lổ, cũ kỹ, dân thưa thớt, thanh niên càng ít hơn.
Họ ở tầng ba, con phố chính.
Quý Tinh Dao ban công, về phía tháp đồng hồ cổ kính cách đó xa, trong màn đêm càng toát lên vẻ huyền bí tĩnh lặng.
Hồi nhỏ, mỗi ngủ, chú Trương thường kể chuyện cho cô . Chỉ cần là những câu chuyện tháp đồng hồ, nhất định sẽ một chú tinh linh đáng yêu xuất hiện.
Cô từng hỏi chú Trương, tinh linh trông như thế nào.
Chú Trương , giống hệt như Dao Dao của chúng .
Cô vui mừng suốt nửa ngày, trong mơ cũng thấy những chú tinh linh .
Nhớ đến chú Trương, Quý Tinh Dao gọi điện cho ông. Cô vẫn kịp chia sẻ tin vui rằng cầu hôn. Lần nghỉ, chú Trương cùng. Cô cho ông vài ngày nghỉ để thoải mái nghỉ ngơi.
Bắc Kinh bây giờ là ban ngày, đúng ngày lễ tình nhân.
Chú Trương quen với việc chờ đợi, hôm nay vô thức lái xe đến tòa nhà xưởng vẽ. Trong tòa nhà, thỉnh thoảng các shipper giao hoa , ông những bó hoa hồng mà thẫn thờ.
Ngẫm cả cuộc đời , ngoài việc nuôi lớn Tinh Dao, ông chẳng gì cả.
Lúc đó, điện thoại của Quý Tinh Dao gọi tới, kéo chú Trương trở về thực tại.
Quý Tinh Dao chào hỏi đơn giản, đó vội vàng kể cho chú Trương tin vui rằng Mộ Cận Bùi cầu hôn cô. Điện thoại im lặng một lúc lâu, cô chắc chú Trương đang vui mừng khôn xiết. Tất nhiên, cũng tránh khỏi cảm giác buồn bã và mất mát, giống như cảm giác của một cha khi con gái sắp lấy chồng, khó thể chung vui .
“Dao Dao của chúng lớn .” Cuối cùng chú Trương cũng thốt vài chữ .
Ông ngờ rằng Mộ Cận Bùi sẽ cầu hôn. Sau khi bình tĩnh , ông tự an ủi, lẽ, khi tình cảm giữa Mộ Cận Bùi và Tinh Dao đủ sâu đậm, cũng sẽ giống như ông, từ từ buông bỏ hận thù trong lòng.
“Chú Trương, chú cháu đang gì ?” Quý Tinh Dao gợi ý. “Cháu đang ở một thị trấn cổ, nơi đây tòa nhà đều cổ kính.”
Chú Trương tất nhiên đoán . Trước đây, ông luôn bắt đầu các câu chuyện của bằng câu “Ở một thị trấn cổ xưa…” Ông : “Đang xem tháp đồng hồ, đúng ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/chiem-huu/chuong-115.html.]
Quý Tinh Dao qua lời : “ , một tháp đồng hồ . Biết cháu đưa chú cùng.” Từ khi ký ức đến giờ, đây là đầu tiên cô xa chú Trương lâu như .
Cô quen với việc sống xa bố lâu dài, nhưng quen khi xa chú Trương.
“Chú Trương, hôm nay chú dạo quanh ?”
Chú Trương dối: “Có, chú đang dạo phố.”
Quý Tinh Dao vạch trần: “Chú dối, phố phường Bắc Kinh vắng vẻ như . Chú đang ở phòng vẽ, đúng ?”
“Không, chú đang dọn dẹp phòng vẽ.” Chú Trương giỏi chuyện, ông và Quý Tinh Dao qua điện thoại chẳng gì thêm, chỉ dặn dò vài câu cúp máy.
Quý Tinh Dao đặt điện thoại qua một bên, chống cằm ngoài cửa sổ.
Mộ Cận Bùi tắm xong, ngoài, thấy cô ban công ngắm tháp đồng hồ mà ngẩn , “Em lạnh ?”
Quý Tinh Dao giật , lắc đầu.
“Đang nghĩ gì ?”
“Bí mật.” Quý Tinh Dao mỉm .
Cô đang nghĩ về những câu chuyện ngày bé chú Trương từng kể. Nhiều tình tiết sớm quên, chỉ còn nhớ mang máng vài đoạn vui buồn.
Không chú Trương còn nhớ . Nếu còn nhớ, khi cô và Mộ Cận Bùi con, thể để chú kể những câu chuyện cho con cô .
Thật là thú vị.
Mộ Cận Bùi đóng cửa sổ, kéo rèm , “Khuya , ngủ , ngày mai còn xe cả ngày.”
“Em , mệt.” Quý Tinh Dao giơ tay, lấy một giọt nước từ tóc và nghịch đầu ngón tay. “Bây giờ trong đầu em tràn đầy cảm hứng, chỉ mong bốn đôi tay để một ngày vẽ mấy bức.”
“Không cần vội, em cứ từ từ mà vẽ.” Mộ Cận Bùi chỉnh chăn, hiệu cô ngủ.
Quý Tinh Dao bò qua mép giường phía , “Không chuyện vội vội.” Cô bất lực : “Chỉ là mỗi khi vẽ, em lơ là .”
“Không , chỉ cần lúc vẽ, em lơ là là .” Mộ Cận Bùi thuận tay tắt đèn phòng.