Chiếm Hữu - Chương 136

Cập nhật lúc: 2025-07-25 04:45:31
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Quý Tinh Dao mơ thấy lạc một hòn đảo hoang, xung quanh ai. Cô cha , cũng thể liên lạc với Mộ Cận Bùi, thậm chí cả chú Trương cũng biến mất.

Đêm buông xuống, bão tố ập đến.

Nước biển bắt đầu dâng cao, hòn đảo nhỏ sắp nhấn chìm.

Cô gào thét gọi tên Mộ Cận Bùi, gọi chú Trương, gọi bố , nhưng ai đáp . Trong giấc mơ, cô bơi, chỉ thể trơ mắt những cơn sóng lớn cuốn .

“Mộ Cận Bùi!”

Cô giật tỉnh dậy, hét lên một tiếng hoảng loạn, bàn tay đang ai đó nắm chặt.

“Tinh Dao, em ?” Mộ Cận Bùi ôm cô lòng, nhẹ nhàng hỏi: “Có gặp ác mộng ?”

Cảm giác sợ hãi trong mơ quá chân thực, Quý Tinh Dao vẫn bình tĩnh . Nỗi tuyệt vọng , ngay cả khi Mộ Cận Bùi đang ôm cô lòng, cũng thể xua tan .

“Ông xã.”

“Anh đây.” Mộ Cận Bùi dùng cằm lau những giọt mồ hôi trán cô.

Quý Tinh Dao hồi lâu mới lấy thần trí, ánh mắt vẫn còn ngơ ngác. Một lúc , cô mới nhớ và hỏi: “Anh về từ lúc nào? Sao báo cho em?” Cô nhớ . Lần công tác của kéo dài gần hai mươi ngày.

“Vừa mới về.” Mộ Cận Bùi cúi xuống hôn lên đôi mắt cô, dịu dàng hỏi: “Em mơ thấy gì thế?”

Quý Tinh Dao lắc đầu, lòng vẫn còn sợ hãi, cô nhớ .

Mộ Cận Bùi tưởng cô quên mất giấc mơ. Anh cũng từng nhiều gặp ác mộng, tỉnh dậy thì thể ngủ , nhưng cũng chẳng nhớ nổi trong mơ gì.

Anh đỡ cô dậy, tựa đầu giường, rót cho cô nửa ly nước ấm.

“Tối qua em thức khuya đúng ?”

Bây giờ hơn mười giờ sáng, cô vốn dĩ bao giờ ngủ dậy muộn như .

Quý Tinh Dao gật đầu, ậm ừ trả lời qua loa. Để tránh phát hiện điều bất thường, cô cầm ly nước lên uống, che giấu tâm trạng.

thức khuya, chỉ là tình trạng của thai nhi mấy ngày qua . Hôm qua cô còn chảy máu, bác sĩ Lạc Tùng kê thuốc và yêu cầu cô nghỉ ngơi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/chiem-huu/chuong-136.html.]

“Ông xã.”

, hỏi: “Chuyện ở công ty xử lý xong ?”

Mộ Cận Bùi chần chừ một lúc, cuối cùng chỉ : “Sắp xong , chút rắc rối, nhưng .”

Chuyện thể khiến Mộ Cận Bùi mệt mỏi đến mức mà còn bảo là “ chút rắc rối” thì chắc chắn nghiêm trọng. Anh cũng giống như cha cô, nếu đến bước đường cùng sẽ bao giờ để lộ sự mệt mỏi.

Những lời định cô nuốt ngược trở . Nếu cô với rằng đứa bé của họ thể giữ , sẽ đau lòng đến mức nào?

Cô đặt ly nước xuống, ngược an ủi : “Có em ở đây mà.” Rồi dang tay ôm chặt lấy .

Mộ Cận Bùi đau đớn trong lòng. Suốt một năm qua, cô quen dựa , quen mỗi sáng thức dậy đều thấy , ôm lòng. Nếu một ngày họ chia xa, cô sẽ để quen với điều đó?

Tương lai, cô sẽ gặp một như thế nào? Liệu đó kiên nhẫn với cô như ? Nếu cô sống hạnh phúc, thì đây?

Bởi vì lúc đó, còn Quý thị, còn Quý Thường Thịnh bảo vệ cho cô nữa.

Còn , thế nào để quen với cuộc sống cô?

“Ông xã, đang nghĩ gì thế?” Quý Tinh Dao ngẩng đầu hỏi.

Mộ Cận Bùi hôn lên môi cô, giọng khàn khàn: “Tinh Dao, em vẽ bóng lưng ? Hay hôm nay vẽ luôn ?”

Một năm , cô cố gắng thuyết phục để cô vẽ bóng lưng của . Cuối cùng đồng ý, nhưng cô hết đến khác công việc gián đoạn, đến bây giờ vẫn thực hiện .

Hiện tại, với tình trạng sức khỏe , cô thể lâu, dám mạo hiểm. Cô chỉ thể tìm cớ từ chối: “Để hôm khác . Dạo gần đây em thức khuya để thành một bức tranh, cơ thể kiệt sức, xem, hôm nay còn ngủ nướng mãi dậy nổi.”

Mộ Cận Bùi chút nghi ngờ, cũng ép buộc thêm. “Em ngủ thêm chút nữa , qua công ty xem .”

Quý Tinh Dao buông , “Ôm em thêm một lát nữa.”

Mộ Cận Bùi hôn lên má cô, hôn lên đôi mắt cô, cứ thế tiếp tục.

“Ông xã.” Quý Tinh Dao cũng hôn lên môi , “Chờ khi nào rảnh,” chờ khi đứa bé của họ định, “chúng chụp ảnh cưới nhé.”

Đứa con của họ nhất định sẽ khỏe mạnh, nhất định là thế.

Loading...