Mộ Cận Bùi tòa nhà M.K, lên , ôm cô bé trong lòng và chờ cô bé ăn hết cây kem.
Anh cảm thấy bản như đang bờ vực của sự điên cuồng. Dù cố gắng thế nào cũng thể kiềm chế để quên quá khứ. Những ký ức như cơn lũ tràn đê, nhấn chìm một cách thương tiếc.
Dù giãy giụa thế nào cũng thể thoát khỏi .
Bây giờ, ai cũng thấy giống như con của Quý Tinh Dao. Tất cả bọn họ đều đôi mắt rực rỡ như , đều mang khí chất lạnh lùng và kiêu ngạo.
Cô bé trong lòng và cả cô bé tóc vàng nữa.
“Chú ơi, ?” Nguyệt Nguyệt chớp hàng mi dài, ngơ ngác Mộ Cận Bùi.
Mộ Cận Bùi hồn: “Đợi cháu ăn xong.”
Nguyệt Nguyệt nghĩ rằng ăn vặt trong tòa nhà, liền tự đề nghị: “Chú thả cháu xuống .” Bị chú bế mãi như khiến cô bé thấy thoải mái.
Mộ Cận Bùi thả. Anh đưa cô bé mua kem chỉ để cơ hội ôm cô bé lâu hơn một chút. Làm thể dễ dàng buông tay? Anh luôn mơ rằng nếu một cô con gái, thì chắc chắn cũng sẽ xinh xắn và đáng yêu như Nguyệt Nguyệt.
Anh từng ganh tỵ với ai, nhưng giờ đây cảm thấy ghen tỵ với Lạc Tùng. Thậm chí, trong một khoảnh khắc, hỏi Lạc Tùng liệu thể cùng nuôi dưỡng Nguyệt Nguyệt khôn lớn .
Anh đòi hỏi nhiều, chỉ cần mỗi tuần gặp Nguyệt Nguyệt một là đủ.
“Bố ơi!” Nguyệt Nguyệt hướng về cửa tòa nhà, gọi lớn.
Lạc Tùng đợi tầng lâu mà thấy họ , yên tâm nên xuống tìm.
Mộ Cận Bùi thả Nguyệt Nguyệt , nhưng khi Lạc Tùng đưa tay đón lấy cô bé, thể buông tay.
“Bây giờ ngay ?” hỏi.
“Ừ.” Lạc Tùng giải thích: “Tiểu Vũ gọi điện cho .” Anh áy náy: “Nếu cô đưa Nguyệt Nguyệt đến đây, chắc chắn sẽ vui.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/chiem-huu/chuong-146.html.]
Mộ Cận Bùi hiểu tình cảnh khó xử của Lạc Tùng. Từ năm năm , Chu Vũ Hy ưa . Khi trả thù Quý Thường Thịnh, vô tình tổn thương Doãn Hà. Doãn Hà từ chức đoàn trưởng đoàn múa và bao giờ xuất hiện công chúng nữa. Mối quan hệ thiết giữa Chu Vũ Hy và Doãn Hà cũng kéo theo việc cô thể thuận mắt nữa.
Khi Nguyệt Nguyệt chào đời, Chu Vũ Hy còn cho phép Lạc Tùng báo tin cho . Nguyệt Nguyệt bốn tuổi, mãi đến năm ngoái mới Lạc Tùng và Chu Vũ Hy con gái.
Giờ đây, Chu Vũ Hy đang mang thai đứa con thứ hai, ở nhà an dưỡng. Lạc Tùng nhân kỳ nghỉ trở về liền đưa Nguyệt Nguyệt đến đây chơi một lát.
Khi Nguyệt Nguyệt Lạc Tùng bế , vòng tay của Mộ Cận Bùi bỗng trở nên trống rỗng. Cảm giác mất mát tràn ngập trong lòng , giống hệt như khi mất Quý Tinh Dao.
“Khi nào cháu đến chơi với chú?” Chưa kịp chia xa, Mộ Cận Bùi mong chờ gặp gỡ tiếp theo.
Nguyệt Nguyệt đáp: “Cháu cũng đến thăm chú nhưng cháu bận lắm.”
Mộ Cận Bùi khẽ : “Bận thế nào?”
Nguyệt Nguyệt múc một thìa kem bỏ miệng, chậm rãi nuốt xong mới trả lời: “Cháu …”
Cô bé còn hết câu thì Lạc Tùng ngắt lời: “Nguyệt Nguyệt bận rộn hơn cả lớn. Con bé học múa ba lê, học đàn, còn học tiếng Pháp. Rất bận rộn.”
Điện thoại của Lạc Tùng reo lên, máy: “Anh về ngay đây.”
Có lẽ Chu Vũ Hy giục đưa Nguyệt Nguyệt về sớm. Mộ Cận Bùi cũng kéo dài thêm thời gian của Lạc Tùng. Trước khi chia tay, hỏi: “Ngày mai là tiệc sinh nhật của ông bà nội , cả nhà đến ?”
Công ty của nhà Lạc Tùng và M.K nhiều năm nay luôn hợp tác. Bố nhận thiệp mời từ lâu. “Xem tình hình Tiểu Vũ thế nào . Nếu cô mệt, chúng sẽ qua.”
Ánh mắt Mộ Cận Bùi hiện rõ vẻ nỡ. Anh xoa xoa mái tóc dài của Nguyệt Nguyệt, mong chờ ngày mai gặp cô bé. “Hẹn gặp cháu ngày mai nhé.”
Đang chuyện, từ tòa nhà M.K bước hai , Tạ Quân Trình và Landy.
Nguyệt Nguyệt ngay lập tức thấy Tạ Quân Trình, đôi mắt sáng rực như một con sóng nhỏ vỡ tung. Cô bé vùng khỏi vòng tay của Lạc Tùng, nhét nốt cây kem còn tay bố, chạy thẳng về phía Tạ Quân Trình.
Tạ Quân Trình nguyên tại chỗ, khụy gối, dang rộng vòng tay.