Mộ Cận Bùi: “Một cô bé.”
Bùi Ngọc cũng đầu về phía đó. Ánh sáng mờ, bà chỉ thấy một đường nét mơ hồ: “Con quen ?”
Mộ Cận Bùi lắc đầu: “Ban ngày con từng gặp. Con tưởng cô bé đó là con nhà giàu, ăn mặc , ngờ đang lang thang với lớn.”
Bùi Ngọc lấy lạ: “Cũng thể hôm qua gia đình cô bé còn nhưng qua một đêm phá sản, còn nơi nào để , đành tạm thời sống lang thang.” Chỉ tội cho đứa trẻ.
Hai chữ “phá sản” như một vết d.a.o cứa lòng Mộ Cận Bùi. Những năm qua, điều nhất chính là hai từ . Sự sụp đổ của tập đoàn Quý Thị từng là mục tiêu của nhưng đó trở thành cơn ác mộng.
Bùi Ngọc nhận thất thần, bà khẽ thở dài.
Quý Tinh Dao trở thành điều cấm kỵ mà thể chạm tới. Không ai dám nhắc, kể cả bà cũng dám.
Chiếc xe dừng khách sạn.
Tối nay Bùi Ngọc mời tham dự buổi đấu giá từ thiện. Ban đầu ban tổ chức mời cả bà và Mộ Văn Hoài nhưng vì Mộ Văn Hoài công tác, bà để Mộ Cận Bùi cùng.
Pudding nhỏ đồng hồ, chuẩn dạo một vòng khi buổi đấu giá bắt đầu. Cô bé mở túi đeo chéo, bên trong khá nhiều tiền mặt.
Cô bé lấy một ít đưa cho đàn ông vô gia cư: “Chú hãy mua một bộ quần áo , tìm chỗ tắm rửa. Chú lang thang một cách thật phong độ, như thế bố chú mới thấy chú. Giống như cháu, mỗi ngày cháu đều mặc đường để cháu nhiều hơn. Biết trong đó bố cháu. Cháu mong một ngày nào đó ông sẽ nhận cháu. Chú cũng thế nhé. Chúc chú may mắn.”
Cô bé đặt tiền xuống, vẫy tay chào tạm biệt đàn ông: “Chúc may mắn.” Rồi cô vé quên vẫy tay chào chú chó nhỏ bên cạnh .
Cái bóng nhỏ xíu của cô bé ánh đèn đường kéo dài mãi.
Pudding nhỏ chỉ tỏ ngoan ngoãn, lễ phép khi bước những nơi tầng lớp xã hội cao cấp. Cô bé còn hợp tác để bảo vệ bế lên.
Cô bé mấy hứng thú với buổi đấu giá. Những buổi thế chẳng bảo vật gì quý hiếm. Trong nhà cô bé ở Los Angeles đầy đủ thứ, thậm chí những món vô giá. Những món đồ bình thường thể khiến cô bé chú ý.
Trên sân khấu đang đấu giá một bức tranh. Cô bé ban đầu quanh ngó nghiêng nhưng khi dẫn chương trình tên bức tranh, ánh mắt cô ngay lập tức tập trung.
Đó là một bức tranh sơn dầu mang phong cách đen tối và sâu lắng, tên là Hoa hồng trong lòng bàn tay.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/chiem-huu/chuong-149.html.]
Màu đen chủ đạo, kết hợp với sắc đỏ đậm chói mắt của một bông hồng. Bông hồng nửa khô héo. Tổng thể bức tranh mang cảm giác bi thương và nặng nề.
Pudding Nhỏ chớp mắt, cố nhớ . Hình như cô bé từng thấy bức tranh trong phòng vẽ của nhưng chắc chắn vì khi đó cô bé thấy thành phẩm.
Người dẫn chương trình thêm rằng bức tranh là tác phẩm của một họa sĩ tên Giả Diện.
Một cái tên thật kỳ lạ.
Mộ Cận Bùi cũng đang bức tranh đó. Đây là đầu tiên năm năm xuất hiện trong một buổi đấu giá. Không ngờ món đồ đấu giá đầu tiên là một bức tranh sơn dầu.
Anh sang hỏi : “Mẹ, họa sĩ tên Giả Diện ?”
Bùi Ngọc lắc đầu: “Không , thậm chí từng qua. Có lẽ là một tài năng mới, bây giờ vẫn nổi tiếng.” bà thừa nhận kỹ thuật hội họa của xuất sắc.
Một bức tranh trừu tượng nhưng thể khiến xem cảm thấy chấn động.
Bức tranh bắt đầu đấu giá với mức khởi điểm 500.000 USD.
Pudding nhỏ thấy bức tranh khá hợp mắt, duyên với cô bé, vì cô bé cũng một bức tranh tên Hoa hồng trong lòng bàn tay. Cô bé giúp họa sĩ kiếm thêm tiền nên lập tức giơ bảng nâng giá lên 2 triệu USD.
Trước khi kịp sang cô bé bằng ánh mắt kinh ngạc, cô bé nhanh chóng nhét bảng tay bảo vệ, lấy kính râm trong túi đeo.
Từ 500.000 nhảy vọt lên 2 triệu, mức tăng giá quá sốc.
Mộ Cận Bùi cũng thích bức tranh , cuối cùng giành nó với giá 3 triệu USD.
Pudding nhỏ trong phòng đấu giá một lúc. Vì mấy quan tâm, cô bé rời và bước phòng tiệc, nơi mà khi đấu giá kết thúc, các vị khách sẽ tập trung.
Cô bé thường xuyên xuất hiện ở những nơi thế , lúc nào cũng điềm tĩnh. Cô bé lấy một chiếc đ ĩa, chọn vài món thích, tìm một góc yên tĩnh và bắt đầu dùng bữa một cách thanh lịch.
Người phục vụ còn ân cần hỏi cô bé cần gì thêm .
Pudding Nhỏ lắc đầu: “Cháu cảm ơn ạ.”