Hôm nay tâm trạng Mộ Cận Bùi chịu một cú đả kích lớn. Dù bề ngoài tỏ hề quan tâm đ ến Tạ Quân Trình và Nguyệt Nguyệt nhưng chỉ , khao khát đến mức nào việc Nguyệt Nguyệt cũng bám lấy như .
Được ôm cô bé, giống như đang ôm lấy một đứa con gái của tương lai, ôm lấy đứa con bao giờ thể xuất hiện nữa.
“Ghen tị với Tạ Quân Trình ?” Không từ lúc nào, Bùi Ngọc xuống bên cạnh Mộ Cận Bùi.
Mộ Cận Bùi đáp. Có vài chuyện thể giấu nên cũng phủ nhận nữa.
Bùi Ngọc đưa cho một ít thức ăn: “Ăn chút , đừng chỉ uống rượu.” Bà nhắc nhở : “Khi uống thuốc thì cố gắng đừng uống rượu.”
Bà hiện giờ dựa thuốc để ngủ nhưng bà cũng bất lực thể gì hơn.
“Con trai, ngoài dạo chút , đừng mãi nhốt trong cái lồ ng giam .”
Mộ Cận Bùi uống cạn ly rượu vang trong tay: “Mẹ, con tìm cô , cô đang ở , một chút tin tức nào.”
“Con sợ cô còn hận con nữa, gặp đối xử với cô , cuộc sống mới.”
“ con cũng sợ cô hận con đến mức thấy con là ghét bỏ.”
Bùi Ngọc thở dài, vỗ mạnh vai . Bà cũng hối hận. Nếu ngày , khi đến Bắc Kinh, bà thể hỏi kỹ hơn về những ân oán trong quá khứ, lẽ chuyện thành thế .
Ít nhất, bà thể khuyên , kéo về phía lý trí.
Dù , bà cũng thể lấy công lao nuôi dưỡng để bảo vệ Quý Tinh Dao. Bà tin rằng sẽ nể tình con mà tha cho cô một con đường sống.
“Là của , tròn trách nhiệm của một .”
“Mẹ, đừng .” Mộ Cận Bùi đặt ly rượu xuống, : “Con về đây, bên ông nội còn phiền ứng phó giúp con.”
Bùi Ngọc gật đầu, đặt khay thức ăn mặt : “Ăn chút gì hẵng về.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/chiem-huu/chuong-156.html.]
Mộ Cận Bùi ăn, lấy áo khoác rời .
Trên đường về thành phố, Mộ Cận Bùi nhận cuộc gọi từ Trữ Chinh. Trữ Chinh báo điều tra họa sĩ biệt danh “Giả Diện” là một trai, 22 tuổi, trẻ, chỉ mới nổi lên trong ngành vài năm gần đây.
“Là nam ?” Mộ Cận Bùi khỏi nghi ngờ.
Trữ Chinh đáp: “Vâng.” Sau đó vài thông tin quan trọng trong kết quả điều tra cho . Anh hiểu tâm lý hụt hẫng của sếp, vì sếp từng nghĩ rằng họa sĩ chính là Quý Tinh Dao. Khi kết quả đúng như mong đợi, tất nhiên chấp nhận.
sự thật vẫn là sự thật, hơn nữa là do chính điều tra.
Mộ Cận Bùi xoa thái dương, đầu bắt đầu đau. Khi nãy ở trang viên mới tạm đỡ hơn một chút, dám uống chút rượu, ngờ rời khỏi đó thì cơn đau dữ dội hơn.
“Hẹn gặp cho . gặp .”
Trữ Chinh cảm thấy khó xử: “Mộ tổng, Giả Diện là họa sĩ ký hợp đồng của phòng tranh thuộc quyền của Tạ Quân Trình.” Là ký hợp đồng, chỉ là đại diện tranh.
Giả Diện nổi tiếng cũng là nhờ công ty của Tạ Quân Trình lăng xê. các tác phẩm của đúng là tiềm năng, các nhà sưu tập yêu thích.
Mộ Cận Bùi Tạ Quân Trình sở hữu một phòng tranh, quy mô bình thường, danh tiếng cũng bình thường, so với phòng tranh M.K. thành lập đó vài năm thì kém hơn nhiều. Phòng tranh đó cơ bản là sở thích cá nhân của Tạ Quân Trình, năm nào cũng thua lỗ.
Không Tạ Quân Trình nghĩ gì mà đột nhiên nghiêm túc vận hành phòng tranh.
“Giờ phòng tranh đó kinh doanh thế nào?”
Trữ Chinh đáp: “Mấy năm gần đây liên tục kiếm vài tỷ.”
Mộ Cận Bùi nghiến chặt quai hàm, ánh mắt dần trở nên lạnh lùng: “Bắt đầu điều tra từ bên trong phòng tranh của họ, xác nhận 100% Giả Diện chính là vẽ những bức tranh sơn dầu đó.”
Trữ Chinh chỉ thở dài trong lòng, nhận lệnh kết thúc cuộc gọi.
Hôm nay, Hứa Duệ đến M.K. Dù định đến nhưng ai ngờ Tề Sâm nổi hứng dẫn con trai dạo phố. Cô hứng thú với việc nên khi hai bố con họ , cô ghé lên tầng của M.K. để nghỉ ngơi, tiện thể bàn chuyện hợp tác với Trữ Chinh.
“Người đàn ông điên rồ đó định gì nữa ?”