Đến gần Giáng Sinh, tiệc liên hoan thường niên của tập đoàn Quý thị cũng đang đến gần.
Vào buổi tối, Quý Tinh Dao nhận đến thoại của ba, ông bảo cô đến tham gia tiệc liên hoan cuối năm của công ty.
Trong điện thoại, Quý Thường Thịnh đặc biệt nhấn mạnh: "Con với Gia Lai cùng tham gia , ba yêu cầu nào khác với các con, chỉ cần hai đứa vui là ."
Quý Tinh Dao luôn cảm giác trong lời của ba là càng cố giấu đầu càng lòi đuôi, chừng ba sớm cùng bác Đường bàn bạc xong đối sách chờ cô và chị Gia Lai nhảy .
Đặt điện thoại xuống, Quý Tinh Dao chống cằm chiếc máy pha cà phê tủ rượu, nó lặng lẽ ở đó hoạt động cũng bốn tuần , Mộ Cận Bùi cũng bốn tuần đến.
Không tại trong đầu cô chợt lóe lên một ý nghĩ nhờ Mộ Cận Bùi cùng với cô đến tiệc liên hoan cuối năm.
Như ba cô lẽ sẽ còn sắp xếp các buổi xã giao cho cô nữa, cô cũng đỡ gặp nhiều rắc rối.
Đầu óc mơ màng một thoáng.
Quý Tinh Dao mở khóa điện thoại tìm của Mộ Cận Bùi, đầu ngón tay chậm rãi đến gần màn hình, trong lòng vùng vẫy một hồi cuối cùng cũng bấm .
Cô khỏi nín thở chờ đợi tiếng chuông reo.
Thời gian từng giây từng giây trôi qua, cho đến khi tiếng chuông kết thúc cũng bắt máy.
Mộ Cận Bùi thấy thông báo cuộc gọi đến, đến nhà ông bà nội, bố và gia đình cô dượng cũng ở đó nên để chế độ im lặng.
"Cận Bùi , những dự án ở Bắc Kinh tiến độ như thế nào ?" Ông nội hỏi .
Mộ Cận Bùi vốn nhấp hộp thoại trò chuyện cất điện thoại trả lời ông: "Cháu đang thương lượng, năm sẽ kết quả sơ bộ, đến lúc đó cháu sẽ báo cáo với ông."
Ông nội xua tay, "Cháu tự quyết định , cũng nên rèn luyện bản ." Tiếc nuối duy nhất đời của ông là cháu nội trai và cháu nội gái ruột thịt.
Ông định cư ở đây cũng hơn sáu mươi năm, tư tưởng tiến bộ cũng là thông suốt một điều nhưng dường như những thứ truyền thống hằn sâu trong xương tủy ông.
Con trai sinh con, ông cũng còn cách nào khác.
Bây giờ đến tuổi xế chiều nhiều chuyện ông cũng nghĩ thoáng .
Bên canh Mộ Cận Bùi là , Bùi Ngọc.
Bùi Ngọc rũ mắt từ khi bước căn phòng , lúc đang nhẹ nhàng khuấy cà phê trong tay và quan tâm đến điều gì, mỗi họp mặt gia đình đều trong trạng thái .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/chiem-huu/chuong-46.html.]
Cô Mộ Ôn Nhã và dượng Tạ Quân Nghị ghế sô pha đối diện với và .
Mộ Cận Bùi vô tình ngẩng đầu lên bắt gặp ánh mắt của dượng Tạ Quân Nghị đang về phía , ánh mắt chuyên chú và kín đáo để lộ cảm xúc.
Có thể dượng thẳng nhưng hướng về .
Bên cạnh là , một ai khác chiếc sô pha .
Dượng sang bên còn cô thì trừng dượng với ánh mắt oán hận.
Mộ Cận Bùi thu tầm mắt tìm hiểu đến cùng.
Bùi Ngọc bỗng nhiên đặt cà phê xuống, nhỏ giọng với Mộ Cận Bùi: "Mẹ xuống bếp xem thử, con cùng ông bà nội chuyện ."
Mộ Ôn Hoài đang ở trong bếp, đầu bếp đang chuẩn bữa trưa cho cả nhà còn ông tự xuống bếp nấu bữa trưa cho Bùi Ngọc.
Ông nấu nhiều món chỉ nấu những món mà Bùi Ngọc thích ăn.
Sau lưng truyền đến âm thanh, Mộ Ôn Hoài đầu, "Phòng bếp nhiều khói dầu, em bên ngoài ."
Bùi Ngọc: "Ảnh hưởng khẩu vị."
Bốn chữ đầu đuôi, cũng chỉ Mộ Ôn Hoài hiểu , bà thấy một , dù qua ba mươi năm nhưng từ đầu đến cuối bà vẫn luôn để trong lòng.
"Lần em ở nhà bao lâu?" Ông nghiêng sang Bùi Ngọc, bà đang để tay vòi nước rửa tay.
Dòng nước chảy ào ào, trong nồi truyền đến tiếng xèo, xèo, mùi hành phi bay đầy khắp phòng bếp.
Một lúc Bùi Ngọc tắt vòi nước : "Sau lễ Giáng sinh sẽ trở về Bắc Kinh."
Chiếc thìa trong tay Mộ Ôn Hoài khựng đó ông tiếp tục xào, "Em ở thêm mấy ngày ?
"Bên bận việc."
"Ừm, công việc quan trọng." Ngừng một chút Mộ Ôn Hoài : "Khi nào rảnh đến Bắc Kinh thăm em."
Bùi Ngọc trả lời, lau tay, đến nơi khác của phòng bếp tìm đầu bếp, bà hỏi món nấm nướng phô mai nấu như thế nào, gần đây Mộ Cận Bùi thích món .
Bầu khí ở Mộ gia ngột ngạt, từ nhỏ Mộ Cận Bùi trải qua điều nên thấu hiểu rõ, lúc nghĩ rằng nguyên nhân là do nhưng khi lớn lên phát hiện dường như một bí mật ít ẩn giấu đằng bầu khí ngột ngạt .