"Đến " Ngừng một lát Mộ Cận Bùi hỏi: "Đến sân bay đón ?"
Phản ứng của Quý Tinh Dao chậm hơn bình thường nửa nhịp, xác định lầm vế , "Được, đến lúc đó gửi cho thông tin chuyến bay nha."
Trò chuyện kết thúc nhưng dư âm vẫn còn quanh quẩn bên tai.
Quý Tinh Dao dựa đầu giường, ngây ngẩn một hồi.
Phần trầy của chân mọc da mới từ lâu, kỹ sẽ thấy màu hồng nhạt.
Trong thời gian cô vẫn thường mang giày bệt, đặt biệt là đôi stylist Đường Gia Lai chê .
Tạm thời buồn ngủ nên Quý Tinh Dao xuống giường, từ tủ đầu giường lấy hai chiếc đồng hồ đeo tay tới cửa sổ, ban công một bảng vẽ và đầy đủ họa cụ.
Cô chiếc đồng hồ của Mộ Cận Bùi, hình ảnh chiếc đồng hồ đeo cổ tay hiện lên trong tâm trí cô, rõ ràng đến nỗi thể phân biệt rõ ràng đến từng chi tiết nhỏ.
Cô điều chỉnh ánh sáng, dựa cảm xúc của vẽ một bức tranh sơn dầu đen trắng, « Nắm tay », điểm nhấn cuối cùng của bức tranh chính là chiếc đồng hồ đôi .
Những gì còn thiếu ở chiếc đồng hồ nam tìm thấy chiếc đồng hồ nữ.
Thời gian như im, Quý Tinh Dao đặt trong bức họa.
Cuối cùng cô thu bút thở một thật dài.
Xong việc cô mới cảm giác đau lưng mỏi eo, đôi mắt phát khô.
Quý Tinh Dao một tay bóp xương cổ, một tay khác đ.ấ.m lưng.
Cô kéo rèm cửa sổ bỗng nhiên nheo mắt .
Ánh nắng ban mai chiếu cô mở nổi mắt.
Trời sáng.
Đôi mắt quen với ánh sáng mạnh, Quý Tinh Dao kéo rèm cửa sổ .
Nắng xuyên qua rèm cửa, một tia mỏng manh rơi bàn vẽ, nhàn nhạt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/chiem-huu/chuong-48.html.]
Cô ngáp một cái vứt dép lê leo lên giường, còn kịp kéo chăn đắp lên đầu chạm gối ngủ mất.
Lúc ở New York, màn đêm phồn hoa mới bắt đầu.
Căn hộ của Mộ Cận Bùi ở bên là một tòa nhà cao tầng, qua cửa sổ thể quan sát hơn phân nửa tòa Manhattan, nơi dụ.c vọng và lòng tham, vui buồn cùng tan hợp, mỗi ngày đều trình diễn.
Chuông cửa vang lên, là Trữ Chinh.
Mộ Cận Bùi mở điện thoại nhấn một nút, lầu cửa tự động mở .
Trữ Chinh vội vàng đến báo cáo công việc, còn một tài liệu sếp ký tên.
Hắn mở tập tài liệu đưa tới, Mộ Cận Bùi xem tài liệu còn bên cạnh bàn và chờ đợi, từ vị trí của bên ngoài vặn thể thấy cảnh đêm Manhattan mê ly sáng chói, phồn hoa tịch mịch, là thiên đường là vực sâu.
Mộ Cận Bùi hỏi: "Phía bên Tạ Quân Nghị tiến triển đến ?"
Trữ Chinh trả lời: "Vẫn còn đang tập hợp chỉnh lý ạ, lẽ sẽ mất thêm vài ngày nữa."
Mộ Cận Bùi phá vỡ vẻ ngoài hòa thuận của nhà họ Mộ nhưng giờ thể đối mặt, "Điều tra thêm tình cảm hồi còn trẻ của Tạ Quân Nghị." Anh phân phó : "Đặt vé máy bay trở về Bắc Kinh sáng ngày 25."
Trữ Chinh chần chừ hai giây, nhắc nhở sếp: "Hôm đó một bữa tiệc năm mới quan trọng cần mặt ạ."
Mộ Cận Bùi điều đó cũng cân nhắc nặng nhẹ, việc xã giao bên đương nhiên quan trọng hơn nhưng quyết định: " đồng ý với Tinh Dao cùng cô tham gia tiệc liên hoan cuối năm của tập đoàn Quý thị."
Trữ Chinh nhiều lời nữa, " sẽ sắp xếp ngay bây giờ."
Mấy ngày nay thời tiết Bắc Kinh cũng tệ lắm, mấy ngày Giáng Sinh cũng tuyết.
Chớp mắt là sáng ngày 26, Quý Thường Thịnh cố ý từ sáng sớm gọi điện cho Quý Tinh Dao dặn cô hôm nay đừng bận rộn, buổi chiều đến khách sạn sớm một chút.
Quý Tinh Dao đang trang điểm, trả lời lấy lệ một tiếng.
Mộ Cận Bùi vẫn còn hai giờ nữa mới hạ cánh, cô sẽ đón .
Đồng hồ vẽ xong, cô mang nó lên tay khi rời .
Chuyến bay hoãn, Mộ Cận Bùi sớm hơn 20 phút so với dự kiến.
Lối chen lấn như thủy triều, Quý Tinh Dao thoáng thấy hình bóng quen thuộc đó, đeo kính râm, mặc áo khoác màu xanh đậm và là cao nhất trong đám .
Vì dễ thấy và vô cùng mắt.
Hơn một tháng gặp, quen thuộc xa lạ.
Cho đến khi Mộ Cận Bùi đến gần, Quý Tinh Dao mới thấy Trữ Chinh bên cạnh , còn một vệ sĩ khác nữa, cô Mộ Cận Bùi nhẹ.
Mộ Cận Bùi tháo kính râm xuống, "Chắc đợi lâu nhỉ?" Anh khỏi vươn cánh tay dài nhẹ nhàng ôm cô lòng, thở lạnh lẽo từ xông đến mặt, trong nháy mắt vây quanh lấy cô..