Quý Tinh Dao đồng hồ tay, ba giờ rưỡi nhưng cô nóng lòng đến khách sạn mà uống cà phê pha, " uống cà phê khi ."
Cô phòng bếp.
Mộ Cận Bùi lưng với cô và : "Không còn nữa, uống hết sạch ." Anh pha hai cốc và uống hết bộ.
Quý Tinh Dao: "...!Anh cũng để cho một cốc." Có vẻ như trách móc nhưng lời của cô dịu dàng.
Mộ Cận Bùi: "Cà phê để lâu sẽ ảnh hưởng đến mùi vị, lúc đó em bận trang điểm cũng thể uống ." Anh hứa: "Mai pha cho em."
"Ngày mai bận hả?"
"Trước tết bận, đến lúc đó mỗi ngày đều phòng tranh pha cho em uống." Anh xoa tay, mặt vest , cằm khẽ nhếch lên, "Đi thôi kẻo trễ."
Quý Tinh Dao khẽ mím môi, đổi mẫu son mới mà cô cảm thấy một mùi thơm ngọt ngào thoang thoảng từ chóp mũi.
Chỉ cần ở bên cạnh Mộ Cận Bùi, tắt đèn đóng cửa Mộ Cận Bùi sẽ cô.
Hôm nay cô mang giày bệt nên chỉ tới bả vai Mộ Cận Bùi.
Trong thang máy cô ngước lên mới thấy mặt .
Cửa thang máy chậm rãi khép , Mộ Cận Bùi hỏi cô bữa tiệc tổ chức ở khách sạn nào, ánh mắt hai vội vàng kịp chuẩn chạm .
Lần Quý Tinh Dao né tránh, cứ như lặng lẽ cùng đối mặt.
Thang máy ngột ngạt, bất kì động tĩnh nào.
Quý Tinh Dao cảm thấy hô hấp dần trở nên khó khăn, khí xung quanh càng ngày càng mỏng manh, cảm giác ngột ngạt càng dữ dội.
Mộ Cận Bùi cô chớp mắt, dường như sóng ngầm cuồn cuộn dâng lên giữa đáy mắt, đầu mày của .
Trong lòng gì cô đoán , hiện tại đầu óc cô trống rỗng.
Thang máy đến tầng mười hai.
Đột nhiên, Mộ Cận Bùi nghiêng và cuối đầu xuống, hai môi chạm .
Ngay đó phím một sáng lên, cửa thang máy từ từ mở .
Mộ Cận Bùi chạm nhẹ trán cô, vươn tay nhấn nút mở cửa, trầm giọng : "Đến ."
Quý Tinh Dao sửng sốt một lúc mới bước ngoài, nụ hôn như một giấc mơ , may mắn , tỉnh mộng vẫn còn đó, đây là mơ.
Bên ngoài, bầu trời bao la, ánh chiều tà rơi xuống khắp nơi.
Cô thích hoàng hôn, Mộ Cận Bùi còn nhớ rõ, "Nhìn về phía tây."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/chiem-huu/chuong-51.html.]
Quý Tinh Dao cho trông bớt quẫn bách, : "Đẹp vô cùng."
Dư vị của nụ hôn vẫn còn đó, nó giống mùi vị mát lạnh , ngấm nơi sâu nhất trong lòng.
Chẳng lúc điều gì mê hoặc.
Trên đường hai đều lời nào, đó Mộ Cận nhận một cuộc gọi công việc cứu hai khỏi sự bối rối.
Anh tiếng Tây Ban Nha, cô hiểu một từ nào.
Quý Tinh Dao nghiêng , chống cằm ngoài cửa sổ.
Ngay Giáng Sinh, khí nhộn nhịp ngoài đường tan, những đồ trang trí cửa sổ vẫn còn, những bông tuyết trắng, những chiếc chuông gió xinh, còn từng chiếc xe tuần lộc.
Ánh hoàng hôn rơi tủ kính pha lê, nắng vàng rực rỡ.
Hơn mười phút , Mộ Cận Bùi kết thúc cuộc gọi, Quý Tinh Dao chăm chú phong cảnh bên đường, cũng phiền cô.
"Tinh Dao."
"Hả?"
Quý Tinh Dao hoảng hốt nửa giây, bỗng nhiên đầu .
Mộ Cận Bùi nhắc nhở cô: "Đến , xuống xe thôi."
Trong lúc ngẩn ngơ ô tô dừng ở cửa khách sạn.
Quý Tinh Dao vội vàng đẩy cửa , cô : "Tiệc liên hoan đêm nay cô dì chú bác của đều đến."
Vừa cô .
Người trong nhà mỗi đều sự nghiệp của , tập đoàn Quý thị hằng năm đều tiệc rượu, chỉ cần rảnh rỗi là đều sẽ đến góp mặt.
Trong mắt đại gia đình, cô suốt ngày buồn chán ở nhà sống trong thế giới riêng của , ngăn cách với thế giới, ước gì thể mang cô phơi ánh mặt trời, sợ cô mọc cỏ.
Ấy mà cô đến đây với Mộ Cận Bùi, chắc chắn sẽ bắt lấy thả truy hỏi đang yêu đương , khi nào thì hai đứa định, sắp đến tết đến lúc đó hai bên tụ họp, bla bla..
Mộ Cận Bùi dù sống ở trong nước nhưng ít sống ở đây, gặp mặt khó tránh khỏi việc lớn càu nhàu, thấu hiểu, "Không , ở đây."
Tầng sáu khách sạn, khách khứa sớm tụ tập từ lâu, rôm rả.
Quý Thường Thịnh gọi điện thoại cho Quý Tinh Dao, bất đắc dĩ thúc giục, "Hay là ba tự đến đón con?"
"Con đến cửa ." Quý Tinh Dao cúp điện thoại.
Hôm nay cô mang giày bệt, lên thang máy cũng cần khoác tay Mộ Cận Bùi, bác Trương sắp xếp cho bọn cô thang máy chuyên dụng, bên trong chỉ cô và .
Nghĩ đến nụ hôn trong thang máy đó, Quý Tinh Dao Mộ Cận Bùi nữa mà điềm nhiên như việc gì chằm chằm phím trong thang máy nhưng cô cảm giác rằng Mộ Cận Bùi dường như đang .
Chưa phát hiện điều gì, thang máy dừng ở tầng sáu.
Đi thang máy, Quý Tinh Dao hít một thật sâu, cô thể tưởng tượng ánh mắt kinh ngạc của ba khi họ thấy cô cùng Mộ Cận Bùi, càng thể tưởng tượng những ánh mắt chấn kinh của những vị khách ở đây.
Đến gần lối sảnh tiệc, cô đưa tay kéo Mộ Cận Bùi nhưng động tác của nhanh hơn một bước, đưa tay giữ lấy tay cô đó tách ngón tay cô, mười ngón đan chặt ..