Mộ Cận Bùi cô qua gương, còn Quý Tinh Dao cũng dõi theo bóng trong gương trao cho ánh mắt đầy ẩn ý, tay cô vẫn tiếp tục kẻ mắt.
Sau vài giây yên tĩnh, lên tiếng: “Muốn chuyện tình cảm của thì cứ hỏi thẳng.”
Quý Tinh Dao phản bác: “Em rảnh đến thế ?”
Mộ Cận Bùi lúc nào cũng hiểu suy nghĩ của cô, đôi khi cũng phân biệt nổi cô đang thật đùa. Dù lời cô là vô tình cố ý, vẫn trả lời thật lòng: “Đây là đầu yêu đương, chỗ nào chu đáo, em thông cảm cho một chút.”
Quý Tinh Dao khẽ : “Không thể thông cảm, cũng cần thông cảm. Chỉ cần em mềm lòng, sẽ lơ là, cuối cùng chịu thiệt chẳng là em ? Anh cứ chu đáo hết mức thể .”
Cô tiếp tục kẻ bên mắt còn .
Điện thoại Mộ Cận Bùi rung lên, là Trữ Chinh gọi, bấm tắt âm. “Sáng nay em ăn gì?”
“Một miếng bánh ngàn lớp và một ly cà phê.” Quý Tinh Dao kẻ xong đường mắt, thu dọn đồ, “Thợ bánh nhà tay nghề tệ chút nào.”
Mộ Cận Bùi cúi xuống, Quý Tinh Dao ngẩng đầu, nhẹ nhàng đặt môi lên môi . Hai hôn thoáng qua. “Anh ngoài điện thoại.” Anh rời khỏi phòng.
Trữ Chinh gọi để báo cáo thứ chuẩn sẵn máy bay, bao gồm bảng vẽ, dụng cụ hội họa và ánh sáng cũng điều chỉnh bởi chuyên gia để phù hợp cho việc vẽ tranh.
Trữ Chinh hỏi: “Mộ tổng, còn cần mang thêm gì lên máy bay ạ?”
Mộ Cận Bùi suy nghĩ một lúc đáp: “Thêm một nữa.”
Trữ Chinh thắc mắc: “Ai ? chuẩn giấy tờ ngay.”
Mộ Cận Bùi : “Thợ bánh nhà chúng .”
Trữ Chinh: “…”
Trở về Bắc Kinh, Quý Tinh Dao ghé qua nhà một chuyến. Ông nội Mộ nhờ cô mang quà về cho bố .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/chiem-huu/chuong-88.html.]
Hôm nay là thứ Bảy, hiếm khi bố cô đều ở nhà. Bố cô đang trong phòng khách xem tài liệu, còn cô thì tập nhảy ngay bên cạnh, tiếng nhạc hề ông phân tâm.
Thấy cô về, cô tắt nhạc chạy bếp chuẩn trái cây cho con gái.
Quý Tinh Dao đặt quà xuống ôm lấy Quý Thường Thịnh: “Bố, nhớ con ?”
Quý Thường Thịnh giả vờ hờn giận: “Con đúng là chẳng chút lương tâm nào. Bố gọi video thì con giả vờ thấy, con xem bố nhớ con gì cho mệt?”
Quý Tinh Dao tựa đầu vai ông, nũng nịu: “Con chỉ mải tìm cảm hứng sáng tác nên mới kịp gọi thôi mà. Sau đó con cũng gọi cho bố còn gì.”
“Biết là con cố tình máy. Mấy đứa trẻ các con thế cả, gì lạ .”
“Bố tự tin chứ.”
Quý Thường Thịnh cãi con gái nữa, chỉ xoa đầu cô, : “Hôm nay ở nhà ăn cơm . Bố sắp công tác , đến Tết mới về .”
Quý Tinh Dao vội gật đầu đồng ý.
Doãn Hà mang một đ ĩa trái cây cắt sẵn đặt lên bàn, con gái : “Xem thu hoạch tồi nhỉ?” Từ lúc cô bước nhà, nét mặt cô luôn rạng rỡ, niềm vui dường như lan tỏa từ ánh mắt.
Quý Tinh Dao giấu niềm vui: “Con thành xong một bức tranh máy bay, mất mười một tiếng đồng hồ.” Lần cô tự phá kỷ lục của chính .
Liền mười mấy tiếng đồng hồ cô nghỉ ngơi, Mộ Cận Bùi cũng phối hợp, chỉ mang bánh và trái cây đến một , sợ cô bận rộn nên còn đút cho cô ăn. Suốt quá trình một lời nào.
Đây là sáng tác thuận lợi nhất kể từ khi cô học vẽ. Lúc cảm hứng, cô chỉ ước thể dùng cả hai tay để vẽ cùng một lúc.
Ban đầu cô định trở về phòng vẽ ở nhà để thành bức tranh nhưng Mộ Cận Bùi sợ cô sẽ buồn chán trong chuyến bay dài mười mấy tiếng nên chuẩn sẵn thứ cho cô ngay trong phòng ngủ máy bay.
Cảm hứng khi giống như suối nguồn bùng phát, thể kìm nén .
Doãn Hà vui cho con gái, thuận miệng hỏi: “Lần con vẽ gì ?”
Quý Tinh Dao đáp: “Bí mật ạ.”