Lời dứt, ăn thêm hai cái tát nữa. Chiếc xe chậm rãi lăn bánh rời .
Lúc , Mộ Cận Bùi cũng bước phòng tranh M.K.
Hôm nay tâm trạng Bùi Ngọc khá , bà tự tay rót cho con trai. Bà vài giây trêu chọc: “Ra ngoài soi gương ?”
Mộ Cận Bùi bắt ý bà: “Sao ?” Anh cúi đầu quần áo của , quần tây đen áo sơ mi trắng, chẳng gì cả.
Bùi Ngọc đưa cho một tờ khăn giấy ướt, “Xem tặng thêm vài thỏi son cho Tinh Dao . Từ khi yêu đương, son của con bé hao nhanh thật đấy.”
Mộ Cận Bùi: “…” Anh dùng khăn giấy lau khóe miệng, đó rõ ràng còn dính vết son đỏ.
Bùi Ngọc tiếp: “Không buổi trưa con bận ?”
Mộ Cận Bùi câm nín.
Nhìn con trai trêu đến nghẹn lời, Bùi Ngọc bật .
Mộ Cận Bùi thật sự yên nổi nữa, vứt khăn giấy thùng rác, dậy: “Mẹ cứ việc , con về công ty họp đây.”
Bùi Ngọc gọi với theo: “Có thời gian thì đưa Tinh Dao về nhà ăn cơm.”
Mộ Cận Bùi im lặng một lúc khẽ gật đầu.
Anh mới vài bước, Bùi Ngọc gọi : “À đúng , nãy Hứa Duệ đến đưa thiệp mời, đầu năm tổ chức đám cưới. Con cũng nhận thiệp chứ?”
Mộ Cận Bùi đáp: “Con cô sắp kết hôn nhưng nhận thiệp.”
Bùi Ngọc : “Vậy đến lúc đó chúng cùng nhé.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/chiem-huu/chuong-93.html.]
Ra khỏi phòng tranh, Mộ Cận Bùi về công ty. Vừa xe, Trữ Chinh gọi tới, giọng gấp gáp: “Mộ tổng, đang ở ? Căn hộ của cô Quý chứ?”
Mộ Cận Bùi hiểu chuyện gì, vội hỏi: “Có chuyện gì ?”
Trữ Chinh thở phào một nhưng ngay đó thấp thỏm: “ thấy nhóm bạn bè tòa nhà của cô Quý cháy. Khói đen bốc lên từ tầng thượng, là nhà cô trong chính căn hộ của cô Quý. Họ báo cảnh sát nhưng lính cứu hỏa vẫn tới.”
Mộ Cận Bùi kịp thêm, lập tức ngắt điện thoại. Anh nhập của Quý Tinh Dao dặn tài xế: “Quay căn hộ của Tinh Dao, nhanh lên.”
Điện thoại đổ chuông nhưng ai máy. Anh gọi tiếp, vẫn kết nối . Đến thứ tư, đổ chuông hai tiếng tắt ngay, nhớ ban nãy khi đưa điện thoại cho Quý Tinh Dao, cô lướt qua vài . Có lẽ cô bật chế độ im lặng để ngủ trưa.
Anh lập tức gọi cho chú Trương.
Lúc chú Trương vẫn đang thủ tục nhận xe mới. Nhìn lạ gọi tới, ông chút bất ngờ. Dù lưu nhưng dãy ông khắc ghi trong lòng. Ông hiểu vì Mộ Cận Bùi gọi trực tiếp cho .
Điện thoại bắt máy, đầu dây bên vang lên giọng lo lắng đến hốt hoảng: “Chú Trương, Tinh Dao ? Có ngạt khói ?”
Chú Trương ngây , tim cũng giật thót: “Cận Bùi, đang ở Thiên Tân. Tinh Dao ?”
Khoảnh khắc đó, lòng Mộ Cận Bùi như trùng xuống. “Căn hộ cháy, Tinh Dao đang ngủ trưa, gọi điện mãi .” Anh thêm lời nào, ngắt máy ngay.
Càng nghĩ càng sợ, lỡ như cô đang ngủ mà để chạy thoát thì ? Với khói dày đặc như , cô chắc chắn sẽ ngạt. “Dừng xe !”
Con đường đến khu căn hộ lúc nào cũng tắc. Anh thể chờ thêm nữa.
Ba vệ sĩ chiếc xe phía hiểu chuyện gì, chỉ thấy ông chủ xuống xe, băng qua đường chạy thẳng về phía bắc. Cả ba cũng vội vàng xuống xe đuổi theo .
Mộ Cận Bùi quen thuộc Bắc Kinh nhưng con đường qua vô . Anh chọn đường tắt, quãng đường vốn mất hơn nửa tiếng, chỉ cần hơn mười phút chạy tới.
Đường cổng khu chung cư kẹt cứng. Vừa nãy còn nhường đường cho xe cứu hỏa, cộng thêm lối bãi đỗ xe của trung tâm thương mại đối diện tắc, giao thông nơi đây gần như tê liệt .
“Này !” Tề Sâm huých Hứa Duệ, bảo cô ngoài.