Diệp Thanh Minh thở dài một tiếng: “Phồn Phồn , bố là sợ con    lừa gạt,    bắt nạt, chuyện Chu Thừa Kiệt   con đừng quản nữa. Con  bắt đầu chữa bệnh cho em trai   ,   nếu con , thì cứ tiếp tục chữa , nhưng  một điều, an  là  hết, chỉ cần nguy hiểm đến an  của con, nhất định  đặt bản   lên hàng đầu.”
 
 
Trần Phồn gật đầu: “Bố ơi, con   ạ, đợi con nghỉ đông, con sẽ đến Bân Hải ở cùng bố.”
 
 
Nghe Trần Phồn    đến Bân Hải ở cùng , Diệp Thanh Minh : “Được, đến lúc đó con cứ đến Bân Hải ở cùng bố.”
 
 
Sau khi thư ký Nghiêm lái xe đưa hai đứa trẻ , bác cả và bác hai nhà họ Diệp liền kéo Diệp Thanh Minh đến tòa nhà hai tầng nơi họ đang ở.
 
 
Đây là nơi tiếp đãi khách quý phía  nhà khách, chục căn nhà gạch đỏ hai hoặc ba tầng ẩn  giữa những hàng cây cổ thụ, môi trường tĩnh mịch, trang thiết  trong phòng ở thời điểm đó cũng là loại tân tiến nhất.
 
Lãnh Hàn Hạ Vũ
 
Bác cả nhà họ Diệp  xuống ghế sofa trong phòng khách,  với Diệp Thanh Minh: “Kể xem nào, bố con hai    thế?”
 
 
Diệp Thanh Minh , ông và Trần Phồn  khi từ phòng  , mắt đều đỏ hoe, hơn nữa giữa chừng Diệp Thanh Minh còn  ngoài gọi Trần Khánh Lai, trông  tức giận, từ tiếng sập cửa là  thể thấy rõ.
 
 
“ , lão Tam,     dễ nổi giận, chuyện hôm nay xem   nhỏ .”
 
 
Diệp Thanh Minh liền kể  chuyện của Trần Phồn một lượt, hai  em nhà họ Diệp  xong, trầm mặc  lâu.
 
 
Diệp Thanh Minh nghĩ đến dáng vẻ con gái ôm cổ ông mà , lòng mềm nhũn, mắt  đỏ hoe: “ thật  ngờ, con bé  ỷ   đến thế,  cả,  hai, lòng  bây giờ vẫn còn buồn  chịu nổi.  chỉ  với con bé một câu, mà con bé  ghi nhớ trong lòng, về nhà còn theo phương thuốc ông ngoại để  mà  thuốc mê cho  phòng ,  còn mượn chuyện chữa bệnh cho em trai Chu Thừa Kiệt để   giúp  để ý tin tức.   cho con bé ít như , mà con bé   cho  nhiều đến thế.”
 
 
Bác cả và bác hai nhà họ Diệp trầm mặc  lâu, bác cả nhà họ Diệp mới : “Thanh Minh, hồi đó hai vợ chồng  ly hôn, là nhà chúng    với Thải Vi, bố của Thải Vi bao nhiêu năm nay nuôi dưỡng Phồn Phồn, dạy dỗ Phồn Phồn  như , là nhà chúng  nợ nhà họ Trần. Con bé  thiết với , là phúc khí của ,  nhất định  trân trọng.”
 
 
Diệp Thanh Minh gật đầu: “Anh cả, em  .”
 
 
Lúc , bác hai nhà họ Diệp : “Con bé lanh lợi hoạt bát, thật giống  hồi nhỏ. Không ngờ  tuổi   mà    một đứa con gái như , Thanh Minh,  thật sự  ghen tị với .”
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/chin-muoi-cha-toi-nguoi-da-thanh-cong-tim-den/chuong-157.html.]
 
Diệp Thanh Minh  chút đắc ý: “Anh hai,  đôi khi em còn cảm thấy như đang  mơ , một đứa con gái  như ,  chính là của em, con bé , thật sự là   gì để  nữa.”
 
 
Bác hai nhà họ Diệp gật đầu: “Cậu  cho con bé một cái thẻ ngân hàng ,  sẽ chuyển  bộ  cổ tức công ty mà lẽ   trả trong những năm qua cho con bé. Con gái nhà  ,   tiền riêng   mà ?”
 
 
Bác cả nhà họ Diệp gật đầu: “ , con gái trong tay   tiền mới  chứ, con gái nhà chúng ,  cái gì là  lập tức  thể móc tiền  mua  ngay mới .”
 
 
--- Chương 79 Trần Khánh Lai thật sự bó tay với Trần Phồn ---
 
 
Trở về trường, còn  đến tám giờ rưỡi, buổi  hội đón mừng Năm mới của trường vẫn  kết thúc, thỉnh thoảng   thấy từng tràng pháo tay reo hò từ phía nhà ăn phía Nam vọng .
 
 
Trần Phồn   xem náo nhiệt, nhưng Trần Khánh Lai  cho, kéo cánh tay Trần Phồn đưa cô bé đến căn nhà bên khu gia thuộc.
 
 
Trong phòng  lạnh lẽo, Trần Phồn  Trần Khánh Lai   gì, bèn nịnh nọt : “Anh hai,   đây nghỉ một lát , phong bì lì xì tối nay của hai  em   để chung , tiền  lúc nào  rảnh thì mang  gửi tiết kiệm ,  tiền  là tiền nhà  chuẩn  để   mua nhà cho  đó,  đếm  tiền , em  đun nước cho .”
 
 
Trần Khánh Lai sa sầm mặt, hất cằm về phía ghế sofa: “Em  xuống  ,  bây giờ  khát.”
 
 
Trần Phồn  hề hề: “Anh hai, món ăn tối nay  mặn, em bây giờ  khát.”
 
 
“Khát thì chịu đựng  ,    rõ  chuyện .” Trần Khánh Lai hiếm khi  tỏ  niềm nở với Trần Phồn, Trần Phồn cũng  dám tiếp tục thách thức giới hạn của  hai , đành đáng thương   ghế sofa.
 
 
“Trần Phồn, em   cảm thấy  hai  của em khá vô dụng ?” Trần Khánh Lai chống tay lên đầu gối, nghiêng  về phía , thờ ơ hỏi Trần Phồn một câu.
 
 
Trần Phồn giật , hai tay  sức xua xua: “Anh hai, xem   gì kìa, em là do  nuôi nấng từ nhỏ đến lớn mà,  hai trong lòng em, là  giỏi nhất đó.”
 
 
Trần Khánh Lai hừ lạnh một tiếng: “Em cũng  cần tâng bốc  , nếu em thực sự coi  là  ruột của em, thì em   tự tiện   điều kiện với  em nhà họ Chu như  mà  báo cho  một tiếng. Sao,  còn  thể kéo chân em  ?”