Liễu Tư Lan liền : “Con cứ đến ở cùng bố con , ngày ba bữa đều đến căn tin ăn, chẳng  là  thể ăn cơm chú Mã nấu  ?”
 
 
Trần Phồn   nghĩ : “Cơm trong căn tin là món ăn đại , ăn lâu  thì kiểu gì cũng ngán. Mẹ nuôi  xem, nếu chú Mã  thể mở một nhà hàng bên ngoài, chúng    sẽ  ăn món chú Mã nấu ?”
 
 
Liễu Tư Lan : “Chú Mã của con đó, đang là nhân viên trong biên chế,  thể  ngoài mở nhà hàng. Đợi chú  về hưu thì  lẽ .”
 
 
Trần Phồn tò mò: “Mẹ nuôi, chú Mã   học trò gì ? Làm đầu bếp    coi trọng sự truyền thừa ?”
 
 
Liễu Tư Lan  chằm chằm Trần Phồn: “Phồn Phồn, con cứ  thật với  nuôi , con   gì?”
 
 
Trần Phồn dựa sát  Liễu Tư Lan, ôm lấy cánh tay bà, nhỏ giọng : “Con  mà, một chút ý nghĩ của con cũng  thoát khỏi đôi mắt tinh tường của  nuôi.”
 
 
Liễu Tư Lan  vẻ mặt nịnh nọt của Trần Phồn chọc   ngừng: “Được ,  , đừng rót mật  tai  nữa, rót nữa chiều    tìm   chỗ nào .”
 
 
Trần Phồn nhỏ giọng : “Con  một cuốn sách phương thuốc thuốc bổ dưỡng, là do một vị tổ tiên nhà họ Trần chúng con để . Con  một ý nghĩ,  nuôi,   xem, chúng  mà mở một nhà hàng, chuyên bán những món ăn  từ các phương thuốc trong đó, chẳng  sẽ kiếm   nhiều tiền ?”
 
 
Liễu Tư Lan tò mò: “Sao con đột nhiên  kiếm tiền ? Hết tiền tiêu  ?”
 
 
Trần Phồn lắc đầu: “Không , ông ngoại để  cho con  ít,   chú hai nhà họ Diệp  gửi cho con một cái thẻ, mỗi tháng đều  tiền gửi  đó, con  thiếu tiền. Con chỉ nghĩ, những phương thuốc   thể biến thành tiền, chẳng  là một việc   ý nghĩa ?”
 
 
Liễu Tư Lan trầm ngâm một lát: “Phồn Phồn , bây giờ  phận của bố con ở đây,   con, cả  hai con, và cả  trai con nữa, sẽ đối mặt với  nhiều cám dỗ.”
 
 
Trần Phồn nghi hoặc  Liễu Tư Lan. Liễu Tư Lan nghĩ đến  phận của Trần Phồn, trong mấy tháng    đổi  nhiều,  lẽ cô bé còn  thích nghi  với sự chuyển đổi  phận . , Liễu Tư Lan cảm thấy, bà  nghĩa vụ   rõ những điều  cho Trần Phồn, càng  nghĩa vụ nhắc nhở Trần Phồn,  thế nào để chống  cám dỗ, thậm chí là cạm bẫy.
 
 
Liễu Tư Lan giải thích rõ tư tưởng cốt lõi của những lời  cho Trần Phồn. Trần Phồn chớp chớp đôi mắt to tròn, đồng tử đen láy, hàng mi dài cong vút, đôi mắt to  chớp chớp khiến Liễu Tư Lan trong lòng ngứa ngáy.
 
 
Ánh mắt Trần Phồn cũng từ nghi hoặc, mơ hồ, cho đến khi tỉnh táo, ngẩng đầu  với Liễu Tư Lan: “Mẹ nuôi, con hiểu . Con bây giờ chính là điểm yếu của bố con. Một   vì chức vụ của bố con,  lôi kéo bố con, sẽ  tìm một đột phá khẩu từ chỗ con. Con  giữ vững giới hạn của , con  thể trở thành điểm yếu của bố con.”
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/chin-muoi-cha-toi-nguoi-da-thanh-cong-tim-den/chuong-179.html.]
 
Liễu Tư Lan  Trần Phồn là một   thông suốt, nhưng  ngờ, chỉ cần vài lời gợi ý, cô bé   thể hiểu  ý nghĩa của những lời đó.
 
 
“Mẹ nuôi cứ yên tâm, quân tử yêu tiền nhưng lấy đúng đạo. Con là   ông ngoại đích  dạy dỗ mười mấy năm,  thiển cận, lòng cũng  tham. Công việc của bố con vĩ đại như , con sẽ  bôi nhọ bố con, càng  gây thêm rắc rối cho bố con.”
 
 
--- Chương 94 Hồi ức của Diệp Thanh Minh ---
Lãnh Hàn Hạ Vũ
 
 
Diệp Thanh Minh  tỉnh họp, thời gian khá gấp, ngay tối hôm đó họ  lái xe  tỉnh.
 
 
Từ Bến Hải  tỉnh, năm nay  khai thông tuyến đường cao tốc đầu tiên của tỉnh, đường  xây thẳng tắp và bằng phẳng. Đây là  đầu tiên Trần Phồn  xe  đường cao tốc, tâm trạng vẫn khá hào hứng.
 
 
“Bố ơi, từ Bến Hải  tỉnh, hơn năm trăm dặm đường cơ mà, thật sự là chỉ ba tiếng đồng hồ là đến ?” Trần Phồn vẫn  tin,  tàu hỏa  mất năm sáu tiếng, lái xe  còn nhanh hơn  tàu hỏa.
 
 
Diệp Thanh Minh kiên nhẫn giải thích: “ , nhanh như thế đấy, lên đường cao tốc , chỉ cần  thẳng về phía  thôi,   ngã ba, cũng  cần lo lắng    bộ, chỉ cần  rõ xe cộ hai bên là .”
 
 
Buổi tối  đường cao tốc   nhiều xe, tài xế là quân nhân chuyển ngành từ đơn vị ô tô về, tay lái  giỏi, dù chạy đường đêm cũng   định.
 
 
Bên ngoài cửa sổ tối đen, chẳng  rõ gì cả, Trần Phồn còn  tiếc nuối: “Không  hai bên đường cao tốc  gì.”
 
 
Diệp Thanh Minh  : “Hai bên đều là ruộng đồng chứ còn gì nữa.”
 
 
Trần Phồn  ở giữa, một bên là Diệp Thanh Minh, một bên là Diệp Du, cô liền gục xuống đùi Diệp Thanh Minh, ghé mặt  cửa sổ   ngoài, chỉ thấy một màu đen kịt, nhưng thỉnh thoảng  thể thấy vài đốm đèn lấp lánh, chắc là những ngôi làng.
 
 
Diệp Du thì hỏi Diệp Thanh Minh: “Bố, đến nơi  chúng  ở ?”
 
 
Diệp Thanh Minh : “Ở nhà khách chứ, bố  đặt phòng cho hai đứa . Sáng mai bố   họp, hai đứa tự  ăn sáng, đừng  quá xa, trưa nghỉ ngơi bố sẽ dẫn hai đứa  dạo các trung tâm thương mại gần đó.”
 
 
Trần Phồn : “Bố cứ bận việc của bố , con và Diệp Du tự  dạo là  .”