Diệp Thanh Minh trong lòng  hiểu, đây là   lên tỉnh tố cáo . Anh mỉm  mở lời: “Bí thư Chu, chúng   cân nhắc . Chúng  dự định bố trí những công nhân mất việc  khi các doanh nghiệp  phá sản  một  đơn vị thương mại. Siêu thị lớn mới thành lập ở Binhai,  thể tạo   nhiều vị trí việc . Hơn nữa, siêu thị lớn đó  chỉ  cửa hàng ở khu vực thành phố Binhai, họ còn  ý định mở thêm chi nhánh. Chúng   tính toán,    thể tiếp nhận những công nhân mất việc .”
 
 
Bí thư Chu Trùng Sơn nghi ngờ: “Tiếp nhận vô điều kiện ?”
 
 
“Đương nhiên  . Doanh nghiệp là để tạo doanh thu, chứ   để  từ thiện. Chính phủ chúng    chủ trì, cho các đơn vị thương mại  thuê  điều kiện nhà xưởng của các doanh nghiệp trong thành phố, để họ tự đàm phán về  lượng nhân sự cần tiếp nhận.”
 
 
Bí thư Chu Trùng Sơn  nghiêm túc : “Đồng chí Diệp Thanh Minh, ý tưởng của   , nhưng   từng nghĩ rằng, nhà xưởng của những doanh nghiệp nhà nước đó là đất của quốc gia, cứ như  lấy đất của quốc gia   trao đổi,   là  thỏa đáng ?”
 
 
--- Chương 337 Diệp Thanh Minh Bị Bệnh ---
 
 
Sau khi Diệp Thanh Minh từ tỉnh thành trở về, tâm trạng vẫn luôn   .
 
 
Tô Di vẫn luôn bận rộn ôn tập, sớm  tối về,  chú ý đến cảm xúc của Diệp Thanh Minh. Mãi cho đến khi Diệp Thanh Minh chóng mặt trong văn phòng,  Thư ký Nghiêm đưa đến bệnh viện, Tô Di mới phát hiện sức khỏe của Diệp Thanh Minh  vấn đề.
 
 
Trần Phồn lập tức tìm giáo viên cố vấn xin nghỉ, bắt taxi về Binhai.
 
 
Lãnh Hàn Hạ Vũ
Diệp Thanh Minh vẫn đang truyền nước trong phòng bệnh. Nhìn thấy Trần Phồn phong trần mệt mỏi chạy về, Diệp Thanh Minh  an ủi  xót xa, trách mắng: “Xa xôi như , con về  gì? Bác sĩ  bố truyền nước xong là về nhà  .”
 
 
Trần Phồn   gì, mà  xuống,  khi bắt mạch kỹ lưỡng, cô thở dài: “Bố  xem, bố cứ  vội vàng  tức giận như ,  đáng  chứ? Công việc thì  bao giờ  xong , bố  thể bây giờ đánh đổi sức khỏe để lấy công việc. Đợi   bố về hưu , bố lấy gì để đổi lấy sức khỏe?”
 
 
Diệp Thanh Minh   gì, chỉ mỉm   con gái . Nhìn thấy con gái, tâm trạng bực bội của  chợt  hẳn lên. Cũng chính  lúc , Diệp Thanh Minh mới  một cảm giác, con gái , chính là bộ giáp của  khi đối mặt với  thứ.
 
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/chin-muoi-cha-toi-nguoi-da-thanh-cong-tim-den/chuong-568.html.]
“Con về thăm bố, bố giờ thấy trong    chút bệnh tật nào hết. Tối nay chúng  ăn một bữa thật ngon, sáng mai bố sẽ cho  đưa con về trường.”
 
 
Trần Phồn liền : “Con xin nghỉ hai ngày, sáng ngày   là  . Lát nữa con sẽ kê cho bố một đơn thuốc, mấy ngày  bố uống thuốc đều đặn nhé. Cuối tuần con sẽ về xem  cho bố.”
 
 
Trần Phồn bây giờ chỉ tiếc là   đủ mười tám tuổi. Nếu đủ mười tám tuổi, cô   thể thi bằng lái, mua một chiếc xe, đoạn đường từ Binhai đến tỉnh thành , lái xe  gì mà  đơn giản chứ?
 
 
Chỉ tiếc là, cô  đủ mười tám tuổi, chỉ  thể   khác lái xe, còn cô chỉ là   xe mà thôi.
 
 
Tô Di rót cho Trần Phồn một ly nước: “Con về thăm bố con, lòng dì mới thấy yên tâm. Cũng tại dì, mấy ngày nay chỉ lo ôn tập,  chú ý đến sức khỏe của bố con.”
 
 
Trần Phồn liền an ủi cô: “Dì Tô,    của dì ,  là do bố con đó. Bố con, ông  đang kìm nén một cục tức giận trong lòng  mà.”
 
 
Diệp Thanh Minh đối mặt với con gái,    đây, chỉ  thể  gượng. Trần Phồn liền : “Bố cũng là  ngoài bốn mươi , cường độ công việc, áp lực công việc mỗi ngày đều  lớn. Con  bố   nhiều chuyện  lo lắng, nhưng  đôi khi, đừng tự  khó  quá. Điều bố cho là , trong mắt  khác,  lẽ   là . Bố  thể dùng kiến thức, tầm  của bố để yêu cầu  khác  giống bố.”
 
 
Diệp Thanh Minh  ngờ con gái   khuyên  như , gật gật đầu, liền  Trần Phồn tiếp tục : “Có vài lời, trong tai bố   vẻ   lẽ, bố  thì  là trốn tránh trách nhiệm, nhưng con vẫn   với bố. Bỏ qua tâm lý  giúp , tôn trọng vận mệnh của  khác. Tương lai của gần
 
 
một triệu    là trách nhiệm của một  bố, bố  gánh vác, chúng con cũng  đồng ý.”
 
 
Diệp Thanh Minh  lắc đầu: “Trần Phồn , con  thấu  chuyện  rõ ràng.  mà,  đôi khi, công việc của chúng  chính là như . Rõ ràng  phía   ngàn khó vạn hiểm, rõ ràng  sẽ    chỉ mũi mắng chửi. Trách nhiệm, sự gánh vác, khiến bố nhất định  , đây chính là sứ mệnh lịch sử của bố.”
 
 
Trần Phồn bĩu môi, lắc đầu, cuối cùng   gì. Người bố  của cô,  đôi khi  dễ  chuyện, nhưng  đôi khi,  khiến Trần Phồn vô cùng đau đầu. Thôi , cứ thế . Ông   cái tính đó, giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời. Khuyên nhiều quá, ngược  sẽ khiến ông  trong lòng  thoải mái. Là con gái của Diệp Thanh Minh, hãy  hết sức , ủng hộ ông  thôi.
 
 
Trần Phồn đích  đến công ty dược liệu mua thuốc,  khi về nhà, đích   bếp sắc thuốc.