Trần Phồn chỉ  xe: “ cho  phương thuốc là vì mối quan hệ giữa chúng ,  cũng tin  sẽ  dùng phương thuốc  để hại .   khác thì   tin . Tuy nhiên, vì là bạn của , chiều mai cứ dẫn đến bệnh viện trực thuộc trường chúng ,  sẽ để  cho  một  khám chuyên gia của ông Trình.  sẽ  cùng thầy  khám bệnh, cứ yên tâm mà đến.”
 
 
Phùng Vân Ba liên tục cảm ơn, Trần Phồn  sắc mặt của Phùng Vân Ba  lắc đầu: “Lão Phùng,   kiêng khem cái miệng đó. Đừng thấy đồ ăn ngon là cứ nhét  miệng . Nếu  tiếp tục ăn uống vô độ, ba cao chúng    đến, nhưng cái  chắc chắn sẽ tăng cao, các vấn đề nam giới khác  sẽ tìm đến .  khuyên , hãy kiểm soát cái miệng của ,  tìm một phòng gym, tìm một huấn luyện viên đáng tin cậy, tập luyện cho tử tế. Người    mập là cổ phiếu tiềm năng,    khi  giảm cân, cũng  thể khiến một đám  mê mẩn đấy?”
 
 
--- Chương 462 Trần Phồn  vui ---
 
 
Những chiếc xe phía  bắt đầu nhúc nhích, Trần Phồn vội vàng  với Phùng Vân Ba    xe của . Phùng Vân Ba  chiếc xe địa hình Trần Phồn đang lái đầy ngưỡng mộ. Ở tỉnh thành  chỉ  vài chiếc xe như ,   từng lái qua , cảm giác cực kỳ .
 
 
Với vẻ mặt đầy ngưỡng mộ,    trở  xe của . Hôm nay họ  đông , nên lái một chiếc Jinbei Hiace, loại xe chuyên phục vụ mục đích thương mại, nhiều chỗ , đây là chiếc xe tiếp khách chuyên dụng của công ty họ.
 
 
Phùng Thừa Vũ, cha của Phùng Vân Ba,  nãy thấy Phùng Vân Ba   chuyện với cô gái mà   gặp khi ăn ở nhà hàng  núi, liền hỏi: “Cô bé   chuyện với con là ai ?”
 
 
Phùng Vân Ba đáp: “Trần Phồn ạ, chính là con gái của Diệp Thanh Minh.”
 
 
Phùng Thừa Vũ  ngạc nhiên: “Đây chính là Trần Phồn ,    mà, cô bé   năng  việc  tầm thường chút nào.”
 
 
Phùng Vân Ba  đầu , tò mò hỏi: “Bố, bố  chuyện với cô  từ khi nào ?”
 
 
“Lúc ở nhà hàng ăn cơm . Con bé tự mang  đến,  ngửi thấy mùi thơm nên tìm đến. Con bé còn cho  hai lạng  nữa.”
 
 
Phùng Vân Ba ngớ : “Ôi bố ơi, là con  mua  cho bố,  là  chị con  giúp bố sưu tầm ,  bố   xin  của   đầu gặp mặt ?”
 
 
Phùng Thừa Vũ  : “Trà của họ thật sự  ngon, con cũng  đấy, bố   sở thích nào khác, chỉ thích uống  thôi. Chờ về nhà, bố sẽ pha một ít cho con thử.”
 
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/chin-muoi-cha-toi-nguoi-da-thanh-cong-tim-den/chuong-753.html.]
Phùng Vân Ba bất lực  cha  một cái, nhưng nghĩ đến sự say mê  của cha,  cũng  thể hiểu .
 
 
Lãnh Hàn Hạ Vũ
Trần Phồn lái xe đến trường,  là hơn ba giờ chiều. Cô đỡ ông Trình xuống xe,  mang cái hộp bà chủ quán tặng, định đưa ông Trình về nhà.
 
 
Ông Trình ngăn cô : “Con mang về tự ăn , hai ông bà già  ăn  mấy miếng chứ.”
 
 
Trần Phồn liền : “Cũng   chỉ cho hai ông bà ăn . Cháu xem , bên trong  mấy con lận, ông chia cho mấy   của cháu một phần .”
 
 
Ở bên Trần Phồn lâu ngày, ông Trình cũng , đứa trẻ  là  thấu đáo,  tinh thông nhân tình thế thái,  việc gì cũng luôn rộng rãi, mà  là   tiền  lo tiêu hết, thường xuyên tặng ông mấy món đồ .
 
 
Vợ của ông Trình hôm qua   nhà con trai, họ hẹn hôm nay đều về nhà ăn cơm. Ông Trình cảm thấy, lời khuyên của Trần Phồn cho ông khá .
 
 
“Phồn Phồn , từ khi con đến bên cạnh ,   theo con, ăn  bao nhiêu món ngon, uống  bao nhiêu thứ đồ uống ngon. Ta đúng là  hưởng phúc của con .”
 
 
Trần Phồn liên tục xua tay: “Lão gia tử,  đến mức đó , thật sự  đến mức đó . Hai ông cháu  bây giờ ăn những thứ   đáng gì. Chờ  ,   thể tự lái xe  khắp nam bắc, lúc đó những thứ  ăn mới thật sự là ăn ngon. Ông cứ yên tâm nhé, chuyện  cháu  lên kế hoạch , chắc cũng  còn xa lắm nữa là thành hiện thực. Cho nên, lão gia tử, ông hãy giữ gìn sức khỏe thật , đến lúc đó, cháu sẽ dẫn ông, dẫn bà cụ nhà ,  cứ thế mà tự do tự tại  khắp bốn phương.”
 
 
Đi đường     , đến  tòa chung cư,   gặp giáo sư Mạnh ở phòng  việc bên cạnh.
 
 
“Cách xa thế mà    thấy tiếng  của hai thầy trò , đây là gặp chuyện gì vui ?” Giáo sư Mạnh trêu chọc.
 
 
Ông Trình liền : “Ấy,  , lão Mạnh,  đây,  đây. Cái   , là   tặng cho tiểu đồ  của , tiểu đồ  của  biếu ,   gặp, tặng ông một con ăn thử.”
 
 
Trần Phồn đặt hộp giấy xuống đất, lấy  một con gà khô cho giáo sư Mạnh: “Giáo sư Mạnh, đây là gà khô do nhà hàng  núi phía nam tự , dùng gà thả vườn họ nuôi  núi, mùi vị  ngon.”
 
 
Giáo sư Mạnh  híp mắt: “ đây là  nhờ lão Trình , đa tạ đa tạ.”