Trần Phồn  phòng, liền nhận  căn phòng  mang  cho cô một cảm giác khác. Đồ đạc vẫn là những món đồ đó, thậm chí những thứ trong phòng cũng  rời khỏi vị trí ban đầu, chỉ vì sự dọn dẹp, sắp xếp của  Trần Cương mà căn phòng  mang đến cho Trần Phồn một cảm nhận khác lạ. Cảm giác đó Trần Phồn khó  thể dùng lời để diễn tả, mãi đến  lâu  , Trần Phồn mới
 
 
hiểu , một căn nhà, vì   ,  sự vun vén của  ,  mang  cho căn nhà một ý nghĩa khác biệt.
 
 
Nhà   là tổ ấm, nhưng     thể cụ thể hóa cảm giác của tổ ấm, thông qua những cách khác , ví dụ như dọn dẹp nhà cửa,   những món ăn mà con yêu thích, thậm chí chỉ vì trong căn phòng  mùi hương của , cũng  thể mang  cho đứa trẻ cảm giác về một tổ ấm.
 
 
Trần Phồn đặt gói thuốc xuống,  Trần Cương : “Vừa   một đồng chí nữ đến,  là phụ trách sắc thuốc, sắc thuốc xong thì cô   .”
 
 
Trần Phồn liền : “Những gói thuốc  là của bạn cùng phòng  hai cháu, bác gái, đây là thuốc của bác, cháu sẽ hướng dẫn bác cách sắc thuốc.”
 
 
Mẹ Trần Cương thở dài: “  sắc thuốc Bắc như thế nào. Mấy năm  cha của Cương  bệnh, ngày nào cũng thuốc thang  ngớt,  cũng theo bác sĩ học cách sắc thuốc .”
 
 
Trần Phồn nhớ  cha Trần Cương  mất mấy năm , liền hỏi: “Bác gái, chú nhà   bệnh gì mà qua đời  ạ?”
 
 
Mẹ Trần Cương đau buồn : “Ông  , là do  việc quá sức. Nơi chúng  ở là vùng núi, đất đai  trồng  lương thực. Mấy năm    trong làng  ngoài công trường  công nhật, cha của Cương cũng  theo. Làm  một năm, kết quả là chủ thầu  trả tiền công. Cha của Cương cùng mấy  trong làng  đòi tiền công, đám   trướng của chủ thầu  đánh đập cha của Cương và mấy  . Cha của Cương về đến nhà đúng lúc thu hoạch lúa mì,  việc quần quật ngày đêm mấy hôm thì đổ bệnh, đưa đến bệnh viện, bệnh viện   chữa . Chúng  đành đưa ông  về nhà, tìm bác sĩ ở một phòng khám gần đó kê thuốc, ngày nào cũng sắc thuốc Bắc, cuối cùng ông  vẫn  .”
 
 
Trần Phồn im lặng lắng ,   cảnh gia đình Trần Cương khó khăn, nhưng    gian nan đến nhường .
 
 
“Cha của Cương  khi mất, dặn dò  dặn dò , nhất định  cho Cương học hành tử tế. Người mà   học thức,  ngoài dễ    bắt nạt, học hành ,  ngoài  một công việc , thì sẽ  dễ    coi thường.”
 
 
Giọng  nhẹ nhàng của  Trần Cương,   vẻ thờ ơ, nhưng  chứa đựng sự bất lực, xót xa, và cả phẫn uất. Trần Phồn nhẹ nhàng vỗ tay bà: “Bác gái, bác đừng buồn, khó khăn chỉ là tạm thời thôi, chúng  cùng  nhất định sẽ vượt qua  những khó khăn .”
 
 
Mẹ Trần Cương mỉm  dịu dàng  Trần Phồn: “Cương  may mắn,  thầy Trần là thầy giáo , và  cháu là  bạn .”
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/chin-muoi-cha-toi-nguoi-da-thanh-cong-tim-den/chuong-84.html.]
 
Trần Phồn mạnh mẽ gật đầu: “Đợi khi bác khỏe , chúng cháu sẽ giúp bác tìm một công việc ở thành phố, đến lúc đó, bác sẽ sống cùng Trần Cương ở thành phố.”
 
 
Mẹ Trần Cương nhẹ nhàng lắc đầu: “  ở trong làng cả đời ,  ngoài dễ  phiền Cương.  khỏe , chăm sóc mấy mẫu đất đồi cho , nhà nuôi thêm vài con gà vịt, tiền học của Cương chắc chắn sẽ đủ.”
 
 
Trần Phồn   đồng tình:
 
 
“Bác gái,   bác   , đất đồi  trồng  lương thực. Bác dù  nuôi mấy chục con gà vịt, một năm đến cuối cùng thu nhập  bao nhiêu tiền? Chúng  cứ tìm một công việc ở thành phố, cháu  nghĩ kỹ , nếu bác  may quần áo thì chúng  sẽ đến xưởng may tìm một công việc thợ may. Nếu bác thực sự   nghề gì khác, dọn dẹp vệ sinh thì bác   chứ? Cháu giúp bác giới thiệu một công việc dọn dẹp vệ sinh, một tháng kiếm vài trăm tệ, chẳng lẽ  đủ cho bác và Trần Cương sinh hoạt ?”
 
 
Mẹ Trần Cương kinh ngạc hỏi: “ là một  phụ nữ nội trợ, còn  thể kiếm  nhiều tiền như  ?”
 
 
Trần Phồn mắt sáng rỡ : “Sao   thể ạ? Dì ơi,   chỉ  đàn ông mới  ngoài  công  , nhiều việc phụ nữ cũng   mà, dì đừng lo lắng gì khác, bây giờ cứ dưỡng sức khỏe thật , chỉ cần  sức khỏe , việc gì chúng  cũng   hết.”
 
 
Quy tắc cũ nhé, đăng văn ,  sửa  chính tả .
 
 
--- Chương 44 ---
 
 
Lãnh Hàn Hạ Vũ
Trần Phồn  nghĩ kỹ , nếu ở huyện  tìm  việc cho  Trần Cương, thì sẽ nhờ  nuôi giúp. Mẹ Trần Cương  chữ,  nhà khách  công nhân tạm thời dọn dẹp vệ sinh chẳng lẽ     ?
 
 
Từ khu gia thuộc  ,  đến  tòa nhà văn phòng thì tiếng chuông tan học buổi tối vang lên, khu học xá yên tĩnh bỗng chốc trở nên náo nhiệt.
 
 
Trần Phồn   tòa nhà văn phòng, những lớp học sáng đèn sợi đốt tầng tầng lớp lớp vươn cao, ánh đèn và vầng trăng treo  sân trường phản chiếu lẫn , khiến Trần Phồn  ngây    tòa nhà.
 
 
Giáo viên chủ nhiệm lớp một  lúc từ tòa nhà văn phòng  , thấy Trần Phồn liền gọi cô một tiếng, Trần Phồn lúc  mới  hồn.