Thái y đến, bắt mạch một hồi  nghiêm giọng: “Không đáng ngại, chỉ do ăn quá nhiều đồ lạnh. Nếu   gì bất trắc, hai hôm nữa kinh nguyệt sẽ tới.”
Phó Tư Dao vội vàng: “Ngài bắt mạch   nữa ! Thiếp thấy tức ngực,  nôn…”
Thái y lắc đầu: “Do ăn đồ dầu mỡ, chỉ cần thanh đạm vài ngày là .”
 lúc , Vân nương chạy như bay : “Không xong ! Thái y mau theo , vương phi  sẩy thai!”
Không khí như đông đặc .
Ninh Vương biến sắc, lập tức xoay  lao tới viện của .
Thái y bắt mạch, mặt trầm xuống: “Vương phi thể chất yếu,   va chạm nên dẫn đến sẩy thai. Giờ cần tĩnh dưỡng lâu dài mới .”
Ta ôm bụng, nước mắt lăn dài: “Hài nhi của …”
Tỳ nữ  rưng rức. Châu nhi nghẹn ngào: “Tiểu thư gả  vương phủ  từng  yên. Rõ ràng mụ v.ú trong cung phạt nàng ,   đổ lên đầu vương phi?”
“Nỗi oan , nô tỳ nhất định sẽ bẩm với Hầu gia, để  đòi  công đạo cho tiểu thư!”
Ninh Vương  , bước  nội thất, nắm tay , giọng khàn : “Nhã Lan… là  của …  hồ đồ quá. Nàng hãy nghỉ ngơi,   chúng  sẽ  hài nhi khác…”
Ta rút tay, nước mắt thấm gối: “Điện hạ  tín ,  cũng chẳng còn lời nào.”
Nguyệt nương nghiêm giọng: “Điện hạ, rõ ràng Liễu thị cố ý vu hãm vương phi, lẽ nào cứ  cho qua?”
Hắn chau mày: “Nàng  còn trẻ, sợ hãi mà  bừa…  thể xem là thật .”
Ta  lạnh: “Phó Tư Dao chỉ nhỏ hơn  nửa tuổi,  cũng gọi là trẻ con ?”
“Điện hạ  còn thương , xin ban cho  hưu thư, để  khỏi chịu nhục.”
Ninh Vương cau mày: “Nàng là chính thê của bổn vương, nên hiền hậu, khoan dung. Chỉ vì một chuyện nhỏ mà đòi ly hôn, chẳng  quá đáng ?”
“Hơn nữa, chỉ là sẩy thai thôi, thai mới hơn một tháng,  thành hình. Nàng hà tất vì  mà truy bức  khác?”
Ta  khuôn mặt  lạnh nhạt, chỉ thấy trái tim  nguội lạnh như tro tàn.
Nam nhân … thật khiến   tuyệt vọng đến tận xương tủy.
Có lẽ, việc  uống loại t.h.u.ố.c , giả bệnh giả thai, chính là lựa chọn sáng suốt nhất.
Bên ngoài vang lên tiếng hạ nhân: “Vương phi, Phó Tư Dao tới.”
Nàng  quỳ ngoài sân, “phịch” một tiếng sụp xuống: “Tỷ tỷ, tất cả đều là  của , xin tỷ tha cho . Khi   hoảng sợ, nên mới lỡ lời. Xin tỷ tỷ trách phạt!”
Bà v.ú của  tức giận tát thẳng  mặt nàng: “Thân là  thất mà dám vô lễ với chính thất? Hại vương phi đến nông nỗi , ngươi tưởng  vài tiếng là xong ?”
Phó Tư Dao ngã nhào,     về phía Ninh Vương: “Điện hạ,    sai …”
Ninh Vương giận dữ đá văng bà vú: “Nô tài to gan! Dám động   của bổn vương? Dao Nhi là   thương nhất, há để ngươi chạm tới?”
“Người , kéo  ngoài đ.á.n.h hai mươi trượng!”
Bà v.ú ngẩng đầu, giọng trầm chắc:
“Vương gia,  là nhũ mẫu của Vương phi, ngài đ.á.n.h  chẳng khác nào đ.á.n.h  mặt Vương phi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/chinh-phi-doat-menh/chuong-4-cai-tat-cua-ninh-vuong.html.]
Ninh Vương giận dữ quát lớn, tay chỉ thẳng  mặt bà:
“Ngươi đẩy ngã Dao nhi,  còn   quyền phạt một đứa nô tài ?”
Hắn nghiến răng:
“Người , lập tức đánh!”
Thị vệ  nhào tới,  kịp kéo bà v.ú  thì tiếng quát “Dừng tay!” vang lên đầy uy nghi.
Cửa lớn bật mở, phụ  dẫn đầu đoàn  Hầu phủ hùng hổ tiến . Theo  là Châu nhi — nha   cận của , chắc hẳn nàng  gấp rút chạy về báo tin.
Phụ  mặt lạnh như sương, giọng trầm mà đanh:
“Nghe  Nhã Lan   thất trong vương phủ hãm hại mà sảy thai.”
Ninh Vương thoáng giật , cố giữ vẻ bình thản:
“Nhạc phụ đại nhân, chỉ là chuyện vặt trong hậu viện,   kinh động đến …”
Phụ  nheo mắt, chỉ  bà vú:
“Nhũ mẫu của Nhã Lan vì bảo hộ chủ tử mà  trách phạt, Ninh Vương đây là đang cho rằng  của Hầu phủ  vô lễ,  hiểu quy củ ?”
Ông dằn từng chữ:
“Vậy còn nô bộc trong vương phủ vô lễ,   thấy Vương gia xử trí?”
Giọng ông lạnh hơn:
“Một  thất dám vu hãm chính thất, khiến nàng sảy thai mà   trách phạt — Vương gia  ,  sợ ngôn quan dâng sớ luận tội ?”
Ninh Vương chau mày, cố nén tức giận:
“Chỉ là tranh giành chút tình cảm trong hậu viện mà thôi. Hơn nữa, Dao nhi cũng là nữ nhi của nhạc phụ,  là cứ bỏ qua chuyện , bổn vương cam đoan   sẽ để Nhã Lan   một hài tử khác.”
Phụ  đập mạnh quạt xuống bàn, giọng vang dội như sấm:
“Phó Tư Dao   trục xuất khỏi Phó gia,  còn liên can đến ! Nếu Ninh Vương  thể  nữ nhi của   chủ, thì  phụ  như , tự nhiên   nàng quyết đoán!”
Lúc ,   Châu nhi dìu . Cả  yếu ớt, sắc mặt trắng bệch, nhưng khi thấy phụ , nước mắt liền trào :
“Phụ … nữ nhi  hồi phủ…”
Phụ  phất tay:
annynguyen
“Khiêng kiệu mềm đến, đưa Đại tiểu thư hồi phủ!”
Ninh Vương vội vàng ngăn :
“Hầu gia, đây là chuyện nhà của Vương phủ, bổn vương khuyên  chớ nên can thiệp.”
Thị vệ Hầu phủ lập tức dàn hàng ngang chắn  cửa. Phụ    bằng ánh mắt lạnh lẽo như băng tuyết:
“Nhã Lan là bảo vật trong tay . Dẫu   đối mặt Thánh Thượng,  cũng sẵn lòng chịu tội.”
“Nếu ngài   trân quý nữ nhi của , thì để  đưa nàng về.”
Hạ nhân nhanh chóng khiêng kiệu mềm tới. Châu nhi và bà v.ú cẩn thận quấn kín   bằng chăn lụa. Phụ  đích  bế  đặt  kiệu, ánh mắt ông sáng rực lên như lưỡi kiếm.