Chờ Anh Đến Bên Em - Chương 112

Cập nhật lúc: 2024-10-18 03:55:45
Lượt xem: 139

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Mình bảo công việc mà thích.”

 

Lãng Ninh Y hít sâu một : “Sau đó thì ?”

 

“Sau đó ông nội thành vấn đề, ông cứ chuyển nhượng của ông, chơi của .” Quan Hề đến đây liền vui, “Cái gì gọi là chơi của , việc chứ chơi bời ? Mình nghiêm túc việc đó.”

 

Lãng Ninh Y lập tức giơ ngón tay cái: “Mình thấy ông nội đúng! À ý là bốn chữ “ thành vấn đề”!”

 

Quan Hề liếc cô nàng.

 

Lãng Ninh Y : “Vốn dĩ cũng thích xử lý công việc ở công ty lắm, cứ nhận cổ phần , việc gì cứ giao hết cho cấp , bản thể công việc mà thích.”

 

Quan Hề mở miệng định gì nhưng Lãng Ninh Y tiếp: “Bạn học Quan Hề! Việc coi tiền bạc như rác rưởi mấy ngày nay đủ , đến lúc thu liễm ! Những thứ vốn dĩ thuộc về còn thèm nhận nữa thì sẽ rơi hết tay của Quan Oánh đấy.”

 

Quan Hề sững , trừng mắt cô nàng: “Nằm mơ hả.”

 

?!” Lãng Ninh Y thì thầm, “ là đồ ông nội cho , ông nội ruột của đấy, ông với như cần khách sáo , dù nhận thì khác gì dâng đến tận cửa cho Quan Oánh.”

 

….

 

Hiển nhiên Quan Hề loại “coi tiền bạc như rác rưởi”, chẳng qua cô đột nhiên sống cho chính bản , công việc thích mà thôi.

 

Có vài lời Lãng Ninh Y cũng lý, tuyệt đối thể để Quan Oánh nẫng tay , cô mà nhường nhịn như sẽ với quá cố của .

 

Quan Hề nguyên tại chỗ một lúc lâu, đó vì mấy xung quanh nhiều quá, cô thêm bèn dậy chỗ khác. Vốn cô tìm chỗ nào yên tĩnh một chút, ai dè lúc ngang qua hành lanh liền đụng mặt Quan Oánh.

 

Quan Oánh chắn chính giữa cửa, Quan Hề bước đến nặng nhẹ một câu: “Nhường đường.”

 

Quan Oánh dịch sang một bên, Quan Hề khẽ gật đầu qua.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/cho-anh-den-ben-em/chuong-112.html.]

 

“… Bây giờ chắc cô đang đắc ý lắm nhỉ.” Bỗng bên cạnh vang lên giọng của Quan Oánh.

 

Mí mắt Quan Hề giần giật, cô dừng bước: “Đắc ý? Đắc ý cái gì.”

 

Quan Oánh nghiến răng, lúc ngẩng đầu lên đôi mắt phiếm hồng: “Tất cả đều bợ đỡ cô, tất cả đều xoay quanh cô… Mẹ rời khỏi nhà họ Quan , cô đang đắc ý lắm ?”

 

Quan Hề bật , lúc chuyện giọng vẫn nhẹ bẫng như : “Quan Oánh, cô rời vì hai hợp , đây là chuyện của lớn, liên quan gì đến .”

 

“…”

 

“Cả nửa câu của cô nữa. À, lẽ cô , khác bợ đỡ coi là trung tâm chuyện ngày một ngày hai, từ nhỏ quen với việc , cái chẳng đáng để đắc ý.”

 

Quan Hề cao cao tại thượng, hề kiêng nể mà đả kích khác trở .

 

Sắc mặt Quan Oánh tái nhợt, dạo gần đây cô sống chẳng gì, trong vòng vốn coi trọng cô, bây giờ Quan Hề lấy danh tiếng, mấy càng đà tung hô Quan Hề.

 

Bố cãi , xem trận thế thì vẻ dễ lành . Còn ông bà nội, chị em bên nội đều về phía Quan Hề, trong mắt bọn họ, cô vĩnh viễn thể bì nổi Quan Hề.

 

“Có còn công bằng ?” Quan Oánh mím chặt môi, “Dựa cái gì…”

 

“Dựa việc là Quan Hề!” Nét mặt Quan Hề trở nên sắc lẹm, cô nhịn nổi nữa, dựa cái gì dựa cái gì, cô lôi lắm dựa cái gì thế.

 

“Quan Oánh, nếu cô thông minh thì đừng đến mặt mà lảm nhảm về mấy vấn đề nữa, cái giọng điệu oán thán của cô một là đủ , cô mà chuyện công bằng với hả? Những chuyện xui xẻo do gây ? nợ nần cô gì ? Mấy thứ xu nào dính líu tới ?”

 

“Giữa chúng chẳng nợ nần gì cả. À , cô nợ đấy, cửa phòng những gì vẫn nhớ rõ từng câu từng chữ, chẳng qua truy cứu thôi. Nên cô cho kỹ đây, về an phận thì chứa chấp nổi cô, nếu cô mà điều đến mặt khác mà vẻ đáng thương nọ…”

 

Quan Hề dùng ngón tay nâng cằm Quan Oánh lên: “Cô tin thể khiến cô trắng tay còn thảm hại hơn bây giờ .”

 

Quan Hề là dễ chọc , ngang ngược thành thói, tính tình động chút là phát nổ. Trước Quan Oánh từng Ngụy Tử Hàm nhắc đến điều , nhưng cô mới chỉ đến mà thôi, thực tế từng thể nghiệm cảm giác chân thật.

Loading...