Quan Hề ú ớ kêu, mơ màng mở mắt . Nhất thời cô phân biệt là trong mơ là hiện thực, chỉ thấy rèm cửa sổ đóng chặt, những tia sáng xuyên qua nổi khiến cô phân biệt nổi bây giờ là ban đêm ban ngày.
Bên tai truyền tới tiếng hít thở đều đặn, Quan Hề sững mất hai giây, thoáng cái tỉnh táo hẳn.
Cô duỗi tay kéo cái tay đang đặt eo cô , lúc mới nhận thứ trói chặt cô trong mơ sợi dây thừng nào mà chính là Giang Tùy Châu.
“Giang Tùy Châu…”
Người phía ý thức cô lay tỉnh liền mất kiên nhẫn, thả lỏng tay , , một tay vẫn để bên cô: “Tỉnh ?”
Sắc mặt Quan Hề đỏ bừng: “Em chịu nổi … Anh nhân lúc em ngủ mà bắt nạt em!”
Giang Tùy Châu khẽ hít một , thật ban đầu cũng gì cả. ngủ một giấc tỉnh dậy, trong lòng mềm mại yêu kiều, còn là nhớ nhung lâu, nhất thời khống chế nổi.
Giang Tùy Châu rũ mắt cô, im lặng một lúc lâu mới đè nén thanh âm : “Quan Hề, náo loạn lâu như đủ .”
Quan Hề: “Em náo loạn…”
“Còn náo loạn?” Giang Tùy Châu , “Lần về nước đến chỗ ở, đừng chữ .”
Quan Hề thở của áp bức đến mức suy nghĩ hỗn loạn: “ em còn việc, thời gian tới em còn bay nhiều nơi lắm.”
“Anh cho em , em gì thì tùy em…”
Giang Tùy Châu càng sự nôn nóng càng thể hiện rõ hơn, Quan Hề chỗ của phản ứng, cô thể cảm nhận vô cùng rõ ràng thở mang tính xâm lược của .
Quả nhiên, lời còn xong liền nhào tới hôn cô.
Mang theo sự vội vàng nhẫn nhịn lâu, mang theo cả nhiệt tình trong lòng.
Quan Hề căn bản phản kháng nổi, Giang Tùy Châu hôn mãnh liệt vội vàng, thoáng cái thở của tràn ngập trong miệng lưỡi của cô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/cho-anh-den-ben-em/chuong-121.html.]
Trên vẫn mặc áo sơ mi quần tây chỉnh tề, nhưng quần áo ngủ của cô mỏng manh, chỉ lột vài cái liền sạch trơn. Mà chuyện như ngựa quen đường cũ, cực kỳ am hiểu thể khiến cô thoải mái.
Quan Hề áp chế một hồi, chỉ cảm thấy kìm nén nổi những phản ứng sinh lý mãnh liệt lộ liễu như . Người cô khẽ run lên, khi bản ngọn lửa dục vọng thiêu đốt hung hăng ngặm cắn môi .
Giang Tùy Châu xuýt xoa một tiếng, ánh mắt tối , “Muốn chết?”
Quan Hề vẫn thở gấp, lén dịch chân , thẳng: “Chỗ bao đừng loạn!”
Giang Tùy Châu khựng , nhíu mày: “Phải ?”
Quan Hề duỗi tay chặn môi , đẩy sang một bên: “Lừa gì, thật đó.”
Giang Tùy Châu cứng tại chỗ, tầm sáu bảy giây mới đổ sang phía khác.
Trong phòng yên tĩnh hẳn, bầu khí vẫn còn quẩn quanh chút nóng cuồng nhiệt còn sót .
Quan Hề thể cảm giác bên đang khí áp thấp, cô nhếch khóe môi, chia tay lâu quả thực lâu dính lấy , thật hành động lúc nãy của cũng cô suýt kìm nén nổi.
, bao là sự thật!
Được một lúc Giang Tùy Châu phòng tắm. Quan Hề giường, tay cầm điện thoại lên xem, bốn giờ sáng, lúc ngoài trời mới bắt đầu tia sáng.
Hành trình hôm nay nhiều, buổi trưa đến một nhà hàng nổi tiếng ăn bữa cơm tham quan xung quanh, đến chiều sẽ sa mạc, còn vẻ khá vui vẻ.
“Hôm nay .” Giang Tùy Châu ngoài, ở đây quần áo để , khi tắm xong chỉ quấn một chiếc khăn tắm quanh eo.
Quan Hề nương theo ánh đèn trong phòng tắm mơ hồ thấy dáng của , vẫn là làn da và đường nhân ngư ngon nghẻ lâu cô thấy.
“Hôm nay hả… Buổi sáng gì, buổi chiều , cưỡi lạc đà.” Quan Hề để tâm .
Anh tắm nước lạnh xong, lúc xuống áp lên cánh tay cô vẫn còn cảm thấy lạnh. Quan Hề nhiễm lạnh liền rụt theo bản năng.
Giang Tùy Châu cô, qua ôm cô.