Quan Hề thường đấu trí đấu dũng với Du Hạo trong vấn đề kinh phí , hai quen việc cãi trong công ty . Nên Du Hạo thấy câu của cô cũng hề nổi đóa mà còn bày dáng vẻ của ông bố “chuẩn giảng đạo lý cho con”.
Lúc Quan Hề thoải mái thật, thấy Du Hạo định đại chiến với cô liền bước càng nhanh hơn.
“Này, cô nhanh gì, với cô vài câu…”
Quan Hề bỗng gập eo xuýt xoa đau đớn.
Du Hạo giật , vội chạy đến đỡ cánh tay cô: “Sao thế ? còn gì mà mặt cô trắng bệch thế , cô chứ Quan Hề?”
Quan Hề: “Đau bụng…”
“Hả? Đau bụng hả, cô lên xe mau, đưa cô đến bệnh viện.”
“… Không cần đến bệnh viện.”
“Thế mà , nhất định đến bệnh viện!”
“… Không cần.”
“Cô gái mà cứng đầu thế nhỉ, bình thường mắng cô nhưng rõ ràng loại thấy c.h.ế.t cứu, cô bắt buộc đến bệnh viện…”
“Đến tháng!” Quan Hề ngắt lời , “Đến tháng cần bệnh viện.”
Du Hạo sững sờ: “À… . Thế đưa cô về nhà?”
Quan Hề định tự lái xe về nhưng bây giờ bụng đau quặn thắt từng cơn khiến cô còn chẳng nổi. Giờ phút suy nghĩ duy nhất của cô là, mau chóng về nhà lên giường !
“Để đưa cô về, cô xem dáng vẻ của cô như sắp ngất đến nơi.” Du Hạo thấy sắc mặt cô cực kỳ kém bèn mở cửa xe đỡ cô , “Nói địa chỉ cho .”
…
Cách đó xa Triệu Hiểu Nhu lạnh lùng cảnh : “ mà, cô lên chương trình là do Du tổng đắp tiền , vốn thuộc về , nếu Du tổng thiên vị thì cô thể nhận .”
Trợ lý của Triệu Hiểu Nhu theo: “Chị Hiểu Nhu, dạo gần đây bên Quan Hề mạnh lắm, công ty chúng sắp lực nâng đỡ cô .”
“Còn do cô ăn bám Du tổng! Còn thế nào nữa?”
Trợ lý: “ Du tổng đối tượng …”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/cho-anh-den-ben-em/chuong-148.html.]
Triệu Hiểu Nhu đầy quái dị: “Thế nên mới , một vì nổi tiếng vì kiếm tiền mà thể bất cứ chuyện gì.”
**
Du Hạo lái xe theo địa chỉ Quan Hề cho , xe chạy vững vàng đường, Quan Hề gập eo nhoài đầu gối nhắn tin cho Giang Tùy Châu.
“Người nhà cô ở nhà ?” Du Hạo hỏi.
“Có, lát nữa bạn trai nhà đợi .” Trán Quan Hề rịn đầy mồ hôi, nghẹn giọng , “Cảm ơn .”
Du Hạo: “Đừng, cô đừng thế, cô cảm ơn quen.”
Quan Hề: “Anh là ông chủ, gì mà quen.”
“Cô thấy ông chủ nào ngày nào cũng ép buộc đòi tiền .”
Quan Hề ôm bụng , trong lòng thầm mắng cả họ nhà .
Còn do keo kẹt quá !!!
Thế nhưng bây giờ cô mắng thành lời , Quan Hề cắn chặt răng, tiết kiệm sức lực tiếp tục nhắn tin với Giang Tùy Châu.
Ba mươi phút , khu Cảnh uyển Gia Lâm.
Xe cổng tiểu khu Quan Hề thấy Giang Tùy Châu, cô ấn mở cửa sổ xe giơ một cánh tay vẫy, yếu ớt : “Nhị cẩu, cứu mạng…”
Lần quả thực Quan Hề ngờ bụng cô đau đến , việc cô đau bụng kinh là ngẫu nhiên, tháng nào cũng .
Lúc Giang Tùy Châu nhận biển xe Quan Hề gửi đến, thấy xe chạy đến liền bước qua.
Du Hạo thấy một đàn ông đang bước gần liền đoán chính là bạn trai trong miệng Quan Hề. Anh xuống xe, mở cửa ghế lái phụ.
Giang Tùy Châu gật đầu chào cúi ôm Quan Hề .
“Sao thế.” Giang Tùy Châu Quan Hề co ro thành một đống sốt ruột.
Quan Hề: “Đau chế mất… Em , em uống nước ấm.”
Giang Tùy Châu nhíu mày: “Không chuyến em ở bên ngoài ăn nhiều đồ lạnh chứ? Quan Hề, em mấy ngày sẽ ? Đã thế nếu khó chịu xuống máy bay còn chạy , chỗ đó thiếu em thì nên chuyện chắc??”
Ông chủ nào đó “ thiếu Quan Hề thể nên chuyện” lặng lẽ sang hướng khác.