Tên áo đen im lặng cô vài giây, chợt nổi đóa: “Cô nghĩ là cái gì hả! Thú cưỡi của cô ! Bây giờ đang bắt cóc cô! Bắt cóc! Cô thành thật chút!”
Quan Hề: “Vậy để nghỉ ngơi chút, lát nữa tiếp!”
Nói xong Quan Hề liều mạng lôi ngược sợi dây thừng về phía một gốc đại thụ luôn xuống đất.
Tên kéo đen im lặng canh ngay bên cô, hẳn đang cái vị tiểu thư chọc cho tức đến ngứa răng.
“Anh xuống , mãi gì, mệt .”
Tên áo đen hừ lạnh một tiếng, cau xuống cạnh cô. mãi quả thật mệt, gần thế sợ cô chạy mất. Chỗ vẫn sâu trong rừng, cô vẫn thể tìm đường .
Não Quan Hề đang hoạt động với tốc độ lớn nhất, Giang Tùy Châu còn chuyện điện thoại với cô, chắc chắn sẽ phát hiện điểm hợp lý, sẽ gọi đến. thể đến nhanh , nên cô tìm cách kéo dài thời gian.
Sột soạt…
lúc , cô bỗng thấy tiếng ma sát của gót giày lên cỏ.
Có đến?
Cô sững , lập tức ngẩng đầu lên , thấy đến cô dọa ngốc luôn.
Giang Tùy Châu?!!
Sao thể đến đây nhanh !
Anh dẫn đến cứu cô, cuối cùng cũng dẫn đến cứu cô !
Mắt Quan Hề phát sáng, cô phắt dậy. Mà tên áo đen cũng nhận thấy động tĩnh bất thường, khoảnh khắc thấy Giang Tùy Châu liền run sợ theo bản năng.
Hắn đàn ông , hồi đến tìm Quan Oánh, dẫn cô nhưng lúc đó Quan Oánh sống c.h.ế.t chịu theo , còn trốn xe của đàn ông .
Lúc đó còn uy h.i.ế.p sẽ cho tù!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/cho-anh-den-ben-em/chuong-69.html.]
Hắn nhanh chóng kéo ngược Quan Hề về, thoắt cái rút một con d.a.o trong túi quần: “Đứng ! Mày mà qua đây tao sẽ… Tao sẽ g.i.ế.c con bé !”
Quan Hề cứng đờ , dao? Tên ngốc mang theo cả dao!
Dọc đường Giang Tùy Châu theo dấu vết cỏ mà đuổi tới đây, đến nơi thấy Quan Hề vẫn còn vẹn nguyên ở đó thầm thở phào một , nhưng ngay đó một màn mắt dọa sợ.
“ đến gần, bỏ d.a.o xuống!”
Tay của tên áo đen run rẩy, g.i.ế.c quách Quan Hề cho xong, nhưng cũng dám tự động thủ, thì cũng kéo dài đến bây giờ.
Thật ban đầu lúc xảy vụ tông xe vẫn nghĩ cách nào mới , nhưng khó dịp Quan Hề một , mới cơ hội tiếp cận thế . Vậy nên liền bật suy nghĩ, vội phóng xe lao lên .
Hắn giúp Quan Oánh diệt gọn viên đá chắn đường , nhưng đủ can đảm g.i.ế.c , về nghĩ nghĩ chỉ còn cách bỏ cô ở nơi rừng rậm hoang sơ , cho cô tự sinh tự diệt.
cho dù tự sinh tự diệt vẫn tội, nghĩ đến dáng vẻ tủi của Quan Oánh gì cũng , dám to gan nên dây dưa cả quãng đường vẫn quyết định xong.
“Quỷ mới tin mày.” Tên áo đen, cũng chính là Phương Chí Hoành : “Mày, mày cút xa một chút.”
Lưỡi d.a.o vô cùng sắc, đang kích động, cẩn thận lưỡi d.a.o cứa một đường lên cổ Quan Hề tạo thành một vệt đỏ thẫm.
Giang Tùy Châu thấy cảnh bèn lùi về một bước: “Được, đừng cô thương.”
Phương Chí Hoành hít sâu một để bình tĩnh , cắt một đoạn dây thừng đang trói cổ tay Quan Hề ném qua chỗ Giang Tùy Châu.
“Bây giờ mày bỏ hết điện thoại xuống! Tự trói tay , trói chặt ! Tao trông chừng mày!”
Vốn Quan Hề còn đang vui vẻ vì Giang Tùy Châu đến, nhưng đến lúc chỉ thấy một , cô bắt đầu phát hoảng.
Cái quỷ gì , đến một , chẳng lẽ nên mang cả đoàn đến giải cứu cô ?!
Lẽ nào… cứu viện còn đến, một xông đây?
Quan Hề Giang Tùy Châu đặt điện thoại xuống đất nhặt sợi dây thừng lên tự trói chính tay , cô cũng là tư vị gì.