Quan Hề ngừng lặp với bản đây là điều bình thường, tuy trong đầu nghĩ như nhưng thể kiểm soát nổi. Cô cảm thấy khí huyết tài nào lưu thông, sự khó chịu bứt rứt trong lồng n.g.ự.c ngừng tràn ngoài, cực kỳ thoải mái, cô đang trong cơn tức giận cực điểm cảm thấy ngỡ ngàng khó hiểu.
Tinh…
Thang máy xuống bãi đỗ xe, Quan Hề bước một chân ngoài, từ đến giờ giẫm đôi giày cao gót như đất bằng như cô thế mà khuỵu xuống.
cô hề kêu đau một tiếng nào, chỉ khom xoa mắt cá chân sưng đau, đợi một lúc hiên ngang thẳng .
Không xui xẻo đến thế, chỉ là sưng một chút mà thôi, vẫn tiếp .
Quan Hề đến xe của , mặt đổi sắc ghế lái, điện thoại trong tay cô ngừng rung, cô màn hình, là Giang Tùy Châu gọi cho cô.
Cô cầm điện thoại lên, tức giận ngắt luôn máy!
Cô gì hết!
Giang Tùy Châu gọi cho cô hết đến khác, cô bèn chặn luôn của .
Kết quả chặn xong điện thoại rung một hồi.
Quan Hề định ngắt máy luôn, ai dè thấy hai chữ ông nội, ngón tay của cô bỗng khựng .
Cô cố gắng trấn tĩnh, mấy giây mới nhận điện thoại.
“Ông nội ạ.”
Quan Hồng: “Hề Hề ? Con chuyện gì hả? Nếu bố con mà bảo ông, nếu ông mà đến công ty hỏi thăm một bận thì ông còn con lén những chuyện như , rốt cuộc là con đang nghĩ gì đấy hả?”
Quan Hề Quan Hồng xả cho một tràng đến đơ : “Ông nội, con thực sự một công việc khác…”
“Con đừng nọ, con dừng ngay cho ông…”
Quan Hề còn xong đầu liền vang lên giọng của bà nội Thôi Minh Châu: “Ông nhỏ một chút thì c.h.ế.t ai, hung hăng như gì, đưa cho.”
Bên vang lên một loạt tiếng động, rốt cuộc điện thoại đến tay của Thôi Minh Châu: “Hề Hề , bố con bảo con chuyển ngoài sống, đứa bé …”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/cho-anh-den-ben-em/chuong-88.html.]
Hình như Thôi Minh Châu đổi chỗ chuyện, bà nhỏ giọng : “Ai da, bà bảo Oánh Oánh mà trở về chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến con, nhưng ngờ nghiêm trọng như . Hay con qua đây ở với ông bà nội , một con sống bên ngoài bất tiện bao.”
Hai ông bà nhà họ Quan yêu chiều các cháu, đặc biệt là các cháu gái, từ nhỏ đến lớn đều cưng chiều vô hạn, tuy ông bà Quan Hề chỉ là cháu nuôi nhưng giờ từng phân biệt đối xử.
Khi Quan Oánh trở về tất nhiên khiến hai ông bà vui vẻ, nhưng dù Quan Oánh cũng mất tích hơn hai mươi năm trời, về thiết với nhà họ Ngụy hơn, quan hệ với hai ông bà cũng chỉ dừng ở mức lễ phép đạm bạc. Nên thật lòng mà , Quan Hề ở bên ông bà từ nhỏ chắc chắn sẽ tình cảm sâu đậm hơn Quan Oánh.
Trước hai ông bà định sẽ đối xử với hai cô cháu gái như , thể để một trong hai cảm thấy bất công, nên ông bà ít khi can dự chuyện giữa hai đứa trẻ. ai mà ngờ bên Quan Hề xảy vấn đề, trong lúc ông bà còn gì hết cháu gái rời khỏi Quan thị.
Quan Hề thấy giọng quen của bà Thôi Minh Châu mắt liền đỏ hoe: “Bà nội ơi, con sống ở đó , con mà về sống với ông bà hai quản nọ quản , bắt con về nhà đúng giờ.”
Thôi Minh Châu: “Không cần lo, về bà quản con nữa , con qua đây ở . Còn nữa, con giao hết công việc tay , con bé gặp khó khăn liền nhượng hết cổ phần ? Bà nội con tủi , Hề Hề , ông bà nội đều coi con như cháu gái ruột của , lời suông, con cần nghĩ ngợi lung tung gì. Con đừng tức giận với Oánh Oánh, cả với con nữa, nhé.”
……
Ông bà nội dỗ cô, luân phiên đổi điện thoại.
Mũi Quan Hề chua xót, giọng nghẹn ngào, “… Con bà ạ, bà đừng nữa, hai ngày nữa con qua thăm ông bà.”
“Đừng để hai ngày nữa, hôm nay đến luôn , bố con với Oánh Oánh cũng đang ở đây, chúng ba mặt một lời thẳng luôn, bố con cũng bảo chuyện quan trọng cần , con mau đến nhé.”
Quan Hề thấy Ngụy Chiêu Mai với Quan Oánh cũng ở đó liền đau đầu, vui : “Chuyện gì ạ? Những gì nên con hết với bố .”
“Bà cũng nữa, nhưng con cứ đến . Ngoan nào, chuyện giải quyết càng nhanh càng , tranh chấp nhiều , đến , nhất định bà nội sẽ chủ cho con.”
Quan Hề tạm biệt ông bà nội xong liền cảm thấy tâm phiền ý loạn, nhưng ông bà nội đến thế cô cũng tiện từ chối nữa. Chỉ đành gác chuyện của Giang Tùy Châu sang một bên, lái xe đến nhà ông bà nội.
Nửa tiếng , cô đến nơi.
Quan Hề đỗ xe xong liền , ngờ gặp Dương Minh Trí ở đây.
“Chú Dương ạ? Sao hôm nay chú cũng đến ?”
Dường như Dương Minh Trí chắc cô sẽ đến: “Chú mới đến.”
“Chú đến thăm ông bà nội ạ?”
Dương Minh Trí trả lời, ông chỉ : “Hề Hề, chúng trong thôi.”