Chiếc đũa của Quan Hề dừng giữa , cô tiếp lời mà chỉ im lặng nhai nuốt.
Lúc Lãng Ninh Y cũng bước đến: “Được , đừng đề cập đến chuyện nữa, tối qua một thôi một hồi cuối cùng nó cũng tỉnh ngộ , đúng Hề Hề.”
Quan Hề: “Chưa tỉnh ngộ, bây giờ chỉ ở chỗ của .”
Lãng Ninh Y : “Về với đội của chị nào.”
“Ừ ừ.”
“Ninh Y, nếu tiện thì thể để chị ở chỗ của .” Ngụy Tu Dương bỗng , thấy Quan Hề liền tiếp: “À, em thể cho chị ở nhà riêng, em về nhà ở. Chỗ đó của em nội thất đầy đủ, cũng dì giúp việc lo cơm cháo cho, bên của Ninh Y ai chăm sóc chị.”
Lãng Ninh Y: “Này, ăn cẩn thận , như chỗ của rách nát lắm bằng.”
Ngụy Tu Dương: “ chỉ là bên nhà thuận tiện hơn thôi.”
“Được hai đừng cãi , ở đây là .” Quan Hề , “Chị còn lâu mới sang chỗ ở, nếu nhà chắc chắn sẽ đến quấy nhiễu chị.”
Ngụy Tu Dương nghẹn lời.
Lãng Ninh Y : “Phải đấy, Hề Hề yên tâm, thể nuôi đến béo tròn, đảm bảo kém hơn Giang Tùy Châu.”
Vừa xong liền Quan Hề liếc xéo.
Lãng Ninh Y lập tức sửa miệng: “Xin nhắc đến yêu cũ … Hề Hề , vẫn một câu, hôm qua bảo nay sẽ đến nữa.”
Quan Hề sửng sốt, cô gảy hạt cơm trong bát, buồn phiền : “Đến gì nữa…Phân tích đại cục cho hả.”
“Người yêu cũ?” Ngụy Tu Dương kinh ngạc, “Giang Tùy Châu?”
Lãng Ninh Y: “Phải, hai họ chia tay .”
Ngụy Tu Dương lập tức sang Quan Hề: “Anh chia tay chị hả, cuối cùng cũng…”
Quan Hề tức khắc vỗ đầu : “Có ăn đấy! Là chị mày chủ động chia tay!”
Ngụy Tu Dương đánh cũng vui vẻ: “Vậy thì cuối cùng chị cũng quyết định sáng suốt.”
Kính coong…
lúc chuông cửa kêu lên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/cho-anh-den-ben-em/chuong-99.html.]
Ba cùng cửa , Lãng Ninh Y buông đũa xuống, Quan Hề hỏi: “Chắc là Giang Tùy Châu đến… Mình mở cửa nha?”
Thấy Quan Hề phản ứng gì, Lãng Ninh Y cầm đũa lên, “Ừ, chúng mở cửa cho .”
Chuông cửa kêu thêm nữa.
Sắc mặt Lãng Ninh Y căng thẳng: “Không mở cửa thì bỏ ?”
Quan Hề liếc cô nàng: “Nếu cửa nhà phá tức .”
Lãng Ninh Y: “…”
Quan Hề: “Nếu còn chần chừ mở cửa nữa, trăm phần trăm sẽ đến phá khóa cánh cửa .”
Lãng Ninh Y: “……”
Quan Hề ung dung lấy khăn giấy lau sạch khóe miệng, cô hiểu rõ con Giang Tùy Châu, mở cửa mà đòi khó hả? Mơ , một khi thực sự gì đó thì cần bạn bày đạo lý gì, sẽ trăm ngàn cách khiến bạn nuốt ngược mớ đạo lý đó.
Quan Hề dậy: “Mình xem .”
Ngụy Tu Dương: “Quan Hề…”
Quan Hề: “Hai ăn .”
Trên đường từ phòng ăn đến huyền quan nghĩ đến việc bước ngoài cửa thấy đó, Quan Hề cảm thấy trái tim lên dây cót của cô dần dần đập theo quy luật.
Cô hít sâu hai , cảm thấy bản mới mở cửa .
Cô chắn ngang lối , ánh mắt cảnh giác.
Giang Tùy Châu rũ mắt Quan Hề, hôm nay mặt cô trắng bệch, cô còn mặc một bộ váy ngủ dài, cả mỏng manh như tờ giấy trắng.
Giang Tùy Châu nhíu mày, tay nắm chặt lấy cổ tay cô, “Hôm qua ngủ ngon giấc ?”
Quan Hề lập tức rụt tay : “Tất nhiên ngon… Này, liên quan gì đến , buông tay .”
Giang Tùy Châu những theo lời cô còn thẳng tay kéo luôn cô ngoài hành lang: “Em chuyện tử tế chút.”
Sức lực của Giang Tùy Châu lớn, cô kéo một cái liền ngã nhoài , đợi cô định thấy mặt chỉ cách n.g.ự.c 10cm!
Quan Hề chớp mắt, ngẩng đầu trừng : “Hôm nay đến đây gì, hôm qua rõ ràng mà.”
“Nói rõ lúc nào?” Giang Tùy Châu rũ mắt cô, “Tối qua câu trả lời cho em, em vẫn đáp ngủ mất.”