Mẹ của Từ Tình Nguyệt tên là Bạch Nhã, một  phụ nữ chốn thành thị  chút nhan sắc.
Năm xưa, bà  giở trò mang thai đứa con của bố , đến tận cửa tìm ông  mà bố  thậm chí còn chẳng nhớ nổi bà  là ai.
Bà  nhắm  quyền thế và tiền tài của ông , nghĩ rằng  thai , dù là con ngoài giá thú cũng đủ để một bước lên mây.
Tiếc rằng chim sẻ  kịp đậu cành cao,  chẳng  trời cao đất dày là gì.
Bố  là  ngoài mặt thì ôn hòa nhưng thực chất  vô tình, ngay cả với   –  vợ  gắn bó với  bao nhiêu năm – đến lúc bà mất, ông  cũng chẳng rơi nổi một giọt nước mắt, huống hồ là một Bạch Nhã.
Xét cho cùng cũng là con cái , nên ông  mới sắp xếp cho hai  con một căn nhà và gửi tiền sinh hoạt hằng tháng.
  con họ  nhiều hơn thế.
Bố  là một thương nhân xuất sắc, luôn coi nặng lợi ích và hậu quả.
Dù ông  trăng hoa bên ngoài, cũng  từng để hậu quả ảnh hưởng đến nhà họ Từ.
Sau một thời gian, Bạch Nhã cũng , chỉ dựa  bản  thì  thể   nhà họ Từ, nên  dốc lòng nuôi dạy cô con gái .
Sự thật chứng minh rằng, nước cờ đó của bà   đúng.
Từ Tình Nguyệt rõ ràng thông minh hơn  cô   nhiều, ít nhất là cô   khiến bố  đồng ý đưa cô   nhà họ Từ.
 nếu  bố   chút yêu thương gì cô , thì   tin.
Nhìn mối quan hệ mơ hồ giữa bố  và Từ Tình Nguyệt, ngược  càng giống như cô  đang nắm trong tay một bí mật nào đó của ông  mà  thể lộ  ngoài.
Có lẽ… Có liên quan đến cái c.h.ế.t của  .
Ánh mắt dò xét của  đảo quanh  Từ Tình Nguyệt,  dùng móng tay dài gõ từng nhịp nhẹ lên mặt bàn.
Sau khi bố  rời , Từ Tình Nguyệt lập tức bỏ  bộ dạng yếu đuối bệnh tật.
Vết thương  môi cô  còn  lành,  quên mất cảm giác đau.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/choi-dua-voi-me-con-tieu-tam/chuong-6-bi-mat-cua-bo.html.]
Cô  lấy từ tủ  một chai champagne, dùng dáng vẻ của kẻ chiến thắng mà   với :
"Chị Chi Nghi, cạn ly nào."
"Nói đến mới nhớ,    thể nhanh chóng   nhà họ Từ thế , còn  cảm ơn món quà của chị Chi Nghi và  Thiếu Lễ nữa cơ."
Cô     l.i.ế.m môi, chạm đến vết thương vẫn còn rớm máu.
 khẽ mỉm , ánh mắt long lanh như nước  chai champagne trong tay cô  — đó là rượu quý   từng nâng niu sưu tầm khi còn sống.
Nụ   môi  càng đậm, tay  khẽ đẩy một cái, "choang" — ly rượu  mặt vỡ tan, rớt đầy sàn.
 cúi xuống nhặt một mảnh thủy tinh vỡ, dí sát lên mặt cô :
"Món quà như ,   ngại tặng thêm một phần nữa ."
"Đặt chai champagne xuống,  cút."
Từ Tình Nguyệt siết chặt tay, hít sâu một   từ từ đặt chai xuống.
Sau khi lùi về  cách an , cô  vẫn  quên lộ vẻ độc ác đắc thắng:
"Chị Chi Nghi, chỉ là một chai champagne thôi mà,  cần keo kiệt thế ? Sau , tất cả những gì chị … Đều sẽ là của ."
"Ồ."
 gật đầu, mặt  cảm xúc, mở điện thoại, lôi  một đơn hàng  giơ lên  mặt cô :
"Vậy  đó, phiền cô bồi thường cái váy hôm qua cô kéo rách của   nhé. Sáu vạn tám, cà thẻ  tiền mặt?"
Tuyến phòng ngự của Từ Tình Nguyệt lập tức sụp đổ:
"Sao đắt  chứ?"
 
Sau đó,   cái gọi là “ thứ” mà cô  ,  hết chính là vị hôn phu của  – Cố Chu.